Vẫn là Hạ Vân Tỉnh phản ứng đầu tiên: “Xin lỗi, tôi sẽ đóng cửa lại.”
Sau đó anh đưa tay đóng ngay cửa lại, có nhân viên lắm chuyện rướn cổ muốn nhìn vào trong thăm dò nhưng lại bị cánh cửa đóng sầm chặn lại.
Tổ đạo diễn bị dọa đến ngẩn ngơ lúc này mới hoàn hồn, liền vội ngắt ngay livestream.
Có người ở bên cạnh đạo diễn, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi thì không hiểu sao tim lại đập loạn không thôi.
“Thế này làm sao đây?”
Đạo diễn trầm tư một lúc: “Loại chuyện này chúng ta cũng khó nói, xét cho cùng chúng ta không phải là công ty quản lý của bọn họ, cũng không quyết định được cái gì, đợi xem trên mạng có phản ứng gì đi, thuận theo tự nhiên vậy.”
Tuy livestream đã được tắt kịp thời nhưng đã có cảnh quay lọt ra bị người ta ghi lại rồi.
Lần này ekip chương trình cũng hơi thấy nan giải, tuy rằng tất cả điều này không phải lỗi của bọn họ nhưng lại không thể tách bạch quan hệ ra được, xét đến cùng thì cái tình tiết tập kích phát sóng trực tiếp bất ngờ là do ekip chương trình nghĩ ra.
Ekip của chương trình gameshow này tuy không thích chơi trò ghép đôi nhưng lại hiểu rõ tâm lý của người hâm mộ. Ở cái kỳ đặc biệt của thần tượng này nếu như có thể nắm bắt được cuộc sống sinh hoạt thường ngày của các thần tượng thì chắc chắn sẽ là một điểm buôn bán lớn.
Nhất là những fan của idol đang nổi tiếng nhất, họ cực kỳ thích được nhìn diện mạo chân thật của idol nhà họ.
Lần livestream bất ngờ này, ekip chương trình không hề thông báo cho ai cả, kể cả các idol hay người hâm mộ.
Tổ chương trình gõ cửa từng phòng một, người hâm mộ trong đạn mạc(*) ở livestream cũng càng lúc càng đông hơn. Ekip chương trình đặc biệt giữ vị trí áp trục lại cho hai nam nữ thần tượng nổi tiếng hiện nay.
(*) Là một dạng bình luận trực tiếp sẽ hiển thị và chạy ngang trên màn hình video.
“A a a có anh giai của tôi đúng không?? Hóng!!!”
“Ôi đợi tí nữa là Phì Phì rồi, muốn nhìn thấy vẻ mới ngủ dậy quá, đáng yêu biết bao!”
“Tôi đã chuẩn bị cười trước rồi, trong show nhóm của ACE ngày trước, cái vẻ anh giai tôi khi mới thức dậy phải gọi là cuồn cuộn mãnh liệt.”
“Tán thành với lầu trên, vì chương trình mà vẽ hoa bằng sáp nến trước luôn rồi.
Đánh giá từ trong đạn mạc thì Hạ Vân Tỉnh chắc chắn là cái người quan trọng nhất. Ekip chương trình dựa vào dự đoán mà sắp xếp xong việc bèn đi đến gõ cửa phòng Biên Lê trước.
Nhưng nào ai có ngờ, người xuất hiện ở trong phòng Biên Lê lại là cái vị mắt cao hơn trán, tính tình lạnh lùng trong ngành, Hạ Vân Tỉnh.
Khi nhân viên tắt phòng phát sóng trực tiếp thì các bình luận bên dưới đã bị người hâm mộ chiếm đóng, không hề có bất kỳ ngôn ngữ công kích nào, chỉ là một dãy:
“?????????”
Không có câu hỏi, không có nghi ngờ, chỉ có một hàng sắp xếp chỉnh tề thế thôi. Rõ ràng là người hâm mộ vẫn chưa định thần lại, vẫn còn đang sốc ngây người.
Nhưng tất cả những điều này chẳng qua chỉ là phút yên tĩnh cuối cùng trước cơn giông bão mà thôi.
Bọn họ hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Không bao lâu nữa, ở trên mạng sẽ nổi lên một cơn lốc mới.
Cánh cửa khẽ đóng lại, vang lên âm thanh không nặng không nhẹ.
Thực ra qua một phen đầy tiếng sột soạt ngoài cửa mới nãy, Biên Lê đã tỉnh táo từ lâu nhưng cơ thể lại dậy muộn hơn ý thức nên cô vẫn mê man như trước, không muốn phải dậy sớm.
Vừa nãy, khi Hạ Vân Tỉnh xuống giường cô có liếc thời gian trên di động một cái, vẫn còn sớm hơn nhiều so với thời gian tập hợp mà tổ chương trình dặn.
“Anh đừng đi lại nữa, trời bây giờ lạnh quá.” Biên Lê ở trong cơn mơ màng vẫn không quên dặn anh.
Hiện tại vẫn đang là mùa rét, thi thoảng còn có tuyết rơi, cô vừa nhấc nửa mí mắt lên đã lấy Hạ Vân Tỉnh mặc luôn quần ngủ đi ra mở cửa. Tuy trong phòng khách sạn có bật lò sưởi nhưng cũng không chênh lệch lắm.
Lịch trình của anh dày, nhỡ bị cảm thì sẽ cực kỳ bất lợi và mang đến rất nhiều phiền toái nữa.
Thấy Hạ Vân Tỉnh không nói gì, Biên Lê vẫn tiếp tục lải nhải: “Anh không thể ỷ vào mình trẻ tuổi sung sức mà thế này được, mau về nào, Phì Phì sưởi ấm cho anh.”
Hạ Vân Tỉnh nghe thấy lời này của cô bèn cười khẽ, rồi đi đến một bên mặc áo mình vào, chứ không có ý định ngủ nữa. Chỉ đi về phía trước, nhét lại cái chăn mà cô tùy ý lật ra.
Biên Lê lại không quen mấy với cái vẻ nghiêm túc thế này của Hạ Vân Tỉnh.
Cô tìm một nơi làm ổ thật thoải mái, vùi mình vào trong chăn bông mềm mại, thích chí than: “Anh không lên à?”
“Thôi.”
Hạ Vân Tỉnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, gương mặt người con gái căng mịn, giờ bị anh kéo mà mềm nhũn cả ra.
Anh cứ nhìn cô như vậy, không hiểu sao Biên Lê lại thấy hơi sợ.
“Anh làm gì thế… sao nhìn em như vậy?”
Ngay khi Biên Lê nghĩ rằng Hạ Vân Tỉnh sẽ không nói gì thì anh đã chầm chậm mở miệng: “Hình như hai chúng ta bị chụp phải rồi.”
Đôi mắt Biên Lê trợn to và những cơn buồn ngủ còn sót lại cũng bị dọa bay mất tăm tích.
Cô cũng không muốn ngủ nữa, ngồi bật ngay dậy, mái tóc dài hơi rối xõa xuống trên tấm lưng tuyết, hở ra một nửa xương quai xanh: “… Hình như?”
“Vừa nãy anh mở cửa, người bên ngoài là tổ đạo diễn.” Ngừng lại một thoáng rồi Hạ Vân Tỉnh nói thêm: “Bọn họ đang livestream bên ngoài, sau đó anh đóng cửa đi vào.”
“Hả?!!!!” Biên Lê suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, nhưng điểm mấu chốt lại hoàn toàn lệch mất: “Vậy cái câu em gọi anh đi vào có bị ghi lại không?”
“Không rõ lắm.” Đầu ngón tay như ngọc của Hạ Vân Tỉnh quấn quanh sợi tóc bên vai cô, không biết đang suy tư cái gì.
Biên Lê nghẹn ứ không thốt thành lời, cảm thấy mình kêu anh đi mở cửa quả thực là một quyết định không sáng suốt.
“Thật ra cũng không chắc có thể nghe biết đó là em được… ừ đúng thế…” Biên Lê bắt đầu tự an ủi mình, qua một lúc lâu thì cuối cùng cô không nhịn được nữa nghi ngờ hỏi: “Anh chắc chắn chứ? Thật sự là livestream ư?! Đúng không chắc không?”
Lời của Hạ Vân Tỉnh đã nhắc nhở cô, cũng phá vỡ sự huyễn hoặc của cô: “Chắc chắn, hơn nữa đây là phòng em, mà anh lại xuất hiện ở trong phòng của em.”
Anh vẫn đang mặc quần ngủ, chưa kể trên cổ anh còn có cái dấu mác Phì Phì của riêng mình Biên Lê.
Đương nhiên những điều này Hạ Vân Tỉnh không nói ra khỏi miệng, chỉ nói đến rìa mép thì ngừng.
Biên Lê cũng nghĩ đến những điều này, nhưng hôm qua cô không nén cào được, cũng đâu thể biết trước mà kiềm chế mình được?
Biên Lê choáng váng, cả người đều mềm oặt ngã oạch xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chăn bông: “A a a a em không muốn sống nữa!”
Việc bị phát hiện mối quan hệ giữa hai người thì so với chuyện bị bắt gặp ngay tại khách sạn thì dùng cách oanh oanh liệt liệt như thế này Biên Lê thấy quá là bất ngờ.
Cô còn chưa gào được hai tiếng, thì cả người đã bị Hạ Vân Tỉnh kéo dậy.
Hai tay Hạ Vân Tỉnh đặt lên trên vai cô, giữ chặt cô lại, để Biên Lê gần với anh hơn cũng để cô nhìn anh. Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Chúng mình đừng nói mấy cái này trước, em đã nghĩ xong việc đối mặt ra sao chưa?”
“Em còn chưa nghĩ xong…” Biên Lê trố mắt một hồi rồi mới chậm chạp cất tiếng.
Sau đó, cô nắm lấy tay Hạ Vân Tỉnh rồi đan chặt vào nhau, nói thêm một câu, giọng điệu rất khẽ thậm chí còn có hơi run rẩy, nhưng vẫn kiên định không thôi: “Nhưng em muốn nói, chuyện cá nhân em thì em chưa nghĩ xong, nhưng chuyện liên quan đến việc ở bên anh thì em đã nghĩ xong rồi.”
Không chỉ là đối mặt với các thành viên trong nhóm mà còn với cha mẹ và cả những fan hâm mộ rất quan trọng đối với cô nữa, Biên Lê đã từng nghĩ đến chuyện này vô số lần nhưng lại chẳng đi đến đâu cả. Không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng không biết nên kết thúc ở nơi nào, càng không biết phải trả lời ra sao.
Cũng từng thăm dò ra ngoài vòng luẩn quẩn muôn màu kia nhưng lại bị trói buộc, lưỡng lự tiến về phía trước.
Cô đã nghe về suy nghĩ có liên quan đến Hạ Vân Tỉnh từ lâu rồi, anh nói: Con người sống vì chính mình, theo đuổi mọi thứ mình muốn, tìm kiếm mọi vật mình cần, quyết chọn một nơi, chỉ mong vui vẻ.
Tuy Biên Lê có đa số thời gian là tùy tâm mà nói, vừa không biết sợ vừa thất thường, nhưng lại nhanh nhạy trong sáng vô cùng. Những lời này của Hạ Vân Tỉnh, cô nghe xong đã hiểu thấu ý nghĩa trong lời nói của anh.
Chẳng qua là khi hai người mới ở bên nhau và vẫn chưa phát triển đến giai đoạn sau thì anh đã vạch sẵn kế hoạch cho tương lai của hai người từ sớm rồi. Dùng cái cách cố chấp của chính mình, âm thầm bày tỏ tâm ý đối với cô lần nữa.
Thầm lặng mà thâm tình, triền miên mà không mệt.
Cô là người anh mong ước, cũng là người anh kiếm tìm.
Anh như vậy thì có gì là không thể.
Quá khứ đã đắn đo quá nhiều nên lúc này đây cô cũng muốn vui vẻ một lần.
Dù sao, cô cũng muốn in tên của mình cô lên Hạ Vân Tỉnh.
Mấy người nhìn đi, anh ấy là của tôi, chỉ thuộc về một mình tôi thôi.
Hạ Vân Tỉnh cúi đầu, dịu dàng vỗ lên đầu cô: “Cô gái của anh, cô ấy rất ngoan.”
Chuyện đã rồi nhưng ghi hình chương trình vẫn phải tiếp tục.
Lúc này Biên Lê mới nuốt được viên an thần, chuẩn bị bước mọi bước theo chân Hạ Vân Tỉnh. Tuy rằng anh chưa nói kế hoạch hoạt động cụ thể tiếp theo nhưng Biên Lê luôn tin anh vô điều kiện, theo chân anh và ủng hộ anh.
Nhưng mà cô vẫn cảm thấy mình rất xấu hổ, dù sao hôm qua Biên Lê vẫn còn son sắt thề thốt rằng không thân không thiết gì thì hôm nay đã bị bắt biến về nguyên hình, vả mặt bang bang cả.
Quả nhiên, đến khi cô xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thì ánh mắt của đám người bao quanh cô hệt như kẹo da trâu, dứt không dứt được, đúng thật là phiền phức.
Ẩn trong những đôi mắt là sự khó tin xen lẫn sự hiếu kỳ, ghen tị và cả hóng hớt, cuối cùng đều quy tụ thành một câu:
Không thân thiết cái quằn què gì??
“Biên Lê, cô không trượng nghĩa quá đấy, giấu lâu đến thế?”
“Ôi giồi ôi, cứ hỏi xem mặt cô có đau không hả? Có đau không??”
“Mọe nó, a a a mình muốn tuyệt giao với cậu, cậu mang nam thần của mình đi ngủ cùng rồi!”
Cả nhóm chị em kéo đến như ong vỡ tổ, ngay cả tên gọi trìu mến như “Phì Phì” cũng không gọi.
Vì để hả giận, bọn họ còn đặc biệt dựng một group, ở trong có vài chục idol nữ, nhao nhao trị Biên Lê ở bên trong, gửi vài cái meme quyền cước đấm đá.
Biên Lê chẳng khác nào phát điên lên, vừa nhìn đến tên group chat thì gần như là cô đã muốn quẳng ngay đi, tên group WeChat là – [Kẻ thù chung của toàn dân Biên to béo]
Trong khi ghi hình chương trình không được sử dụng điện thoại nên Hạ Vân Tỉnh với cô đã chia tay từ trước.
Trước khi đi còn muốn Biên Lê yên lòng phó thác mọi thứ cho anh, anh muốn đích thân đến tầng cao nhất của Nhất Thiên một chuyến. Trước khi hai người sắp chia tay còn vội vàng hàn huyên một lát rồi mới nói tạm biệt.
Trong lúc chờ Đại Hùng đến đón, Biên Lê mở điện thoại ra, cũng không ngoại lệ, cô cảm nhận được cái uy lực to lớn đã lên men của cái vụ việc tai tiếng này.
Đương nhiên WeChat đã nổ tung rồi, có sự thăm hỏi của bố Biên mẹ Biên, có sự thẩm vấn của ông anh trai, cũng có tin nhắn của hai bà chị, tiền bối hậu bối của Công ty giải trí Nhất Thiên đến hỏi thăm lại càng chẳng ít. Khoa trương nhất thuộc về Ninh Tiết Sơ, tin nhắn tận 99+, điều này cho thấy mức độ kinh hãi của anh ta thế nào.
Nhưng những cái này đều là điều cơ bản nhất. Trên Weibo không chỉ là nổ tung trời mà người hâm mộ gần như là muốn thăng thiên luôn. Từ khi bắt đầu mới hé lộ là không đáng tin đến bây giờ thì tin ngay mà chẳng nghi ngờ gì, ở giữa như trải qua cảm giác thăng trầm lên xuống trên tàu lượn siêu tốc, có người vui nhưng cũng có người buồn, có người cười cũng có người khóc.
Mà có thể thấy rõ ràng rằng bình luận được chia thành hai phe, một phe tiêu cực, luôn tự an ủi bản thân.
“Lòng tôi tan nát cả rồi, xin một lời phản hồi từ Weibo chính thức của giải trí Nhất Thiên đấy, hãy bảo với chúng tôi rằng thật ra là camera ẩn thôi được không?”
“Tôi cảm thấy là kịch bản… mọi người yên tâm, phim truyền hình cũng không dám diễn trò thế này đâu!”
“Hu hu hu mình không thể chấp nhận được, tại sao chứ, điều lo lắng nhất là, mình thật sự có linh cảm mờ ám giữa hai con người này?”
“Trước đây đã rất rõ ràng rồi, kiểu người như Hạ Vân Tỉnh đang rất được săn đón, rực đỏ cả một bên trời, gia đình anh ấy lại có bối cảnh bề thế, rõ ràng là có thể tự mình lựa chọn rút khỏi scandal nhưng anh ấy lại không rút, bạn xem ngày trước nào có ai dám tạo scandal để nổi với anh ấy, có tên cũng không được, tản đi thôi, người ta thích Biên Lê chết đi được ấy.”
“Cha của Hạ Vân Tỉnh là cái vị họ Hạ ở trong top 10 người giàu trong nước, xuất thân thư hương thế gia, mẹ thì làm ở Bộ Ngoại giao, cụ thể thì không tiết lộ được, gia đình bên ngoại cũng là danh gia vọng tộc có tiếng, cái nền lần này đủ để cho mọi người bâu, còn có cái đả kích hơn đấy là người bên phía Biên Lê cũng không hề kém cạnh, các bậc cha mẹ đều quen biết nhau cả. (Không phải nhân viên chiến đấu, mấy người đào không ra tôi đâu)”
“Mẹ ơi… cái quỷ gì ở lầu trên vậy? Tôi đã biết cái scandal khác thường gì vậy?”
“Tôi khinh, tình yêu của người có tiền người có mặt, tôi không xứng được chưa!”
Trái ngược lại, có một phe bình luận thì tích cực hơn, có lý trí và biết cư xử hơn đều kích động không thôi.
“Mẹ ơi! Con làm được thật rồi! A a a a cô gái của Vân Biên khóc to quá!”
“Tôi đã bảo có điều mờ ám từ đời nào rồi mà ha ha ha ha, Cái công khai này kích thích quá. Phì Phì cuối cùng cũng gọi cái tiếng Hạ Vân Tỉnh kia rồi, ngọt ngào quá đi.”
“Phì Phì đúng là kẻ thắng của loài người mà, ôm đi mất nam thần trong lòng của ngàn vạn thiếu nữ!! Còn gọi nam thần là “Tỉnh Tỉnh” nữa!!!”
“Mấy mụ kêu gào thoát fan thì mau đi đi, Hạ Vân Tỉnh có thể nổi tiếng được như vậy phần lớn là do thực lực sáng tác của bản thân anh ấy mạnh được chưa, tính cách người ta ra sao mấy mụ không rõ à? Dù sao anh ấy đã nhấn mạnh lập trường yêu đương của mình từ tám trăm năm trước rồi, cũng không đối đãi fan như bạn gái nên mấy mụ đừng đem mình ra làm trò cười nữa. Lần này, tôi ủng hộ Hạ Vân Tỉnh, thanh niên trẻ thế mới được chứ!”
“Mấy người nhìn thấy không! Ôi mẹ ơi, trên cổ Hạ Vân Tỉnh toàn dâu tây thôi! Thật sự không tài nào tưởng tượng ra được cái gương mặt lạnh lùng khi đang ML (*) nó như thế nào cả:)
(*) ML = Make love = 做爱 = làm tình
“Hai người không chỉ qua lại mà còn phát triển ở mức sâu hơn rồi, mặt mị đỏ rồi (/ ▽ /)!”
“Bị chụp rồi thì công khai nào!! Đã rõ ràng như thế rồi!! Có đội trinh sát nhỏ ở trên cạnh không? Mị muốn thấy mọi người mang đường của hai người đó ở ngày trước ra, cảm giác là đã ngấm ngầm từ lâu lắm rồi!”
“Mị rất thích nhan sắc của đôi này nha, quá là xứng đôi luôn. Chỉ không ngờ rằng lần đầu tiên nhìn thấy dáng người của anh giai nhà mị lại ở trong cái tình huống như thế, bất giác thấy xót xa trong lòng là thế nào.”
Biên Lê liếc sơ một lượt, hot search bạo ở trên đỉnh suốt gần một ngày, trong top 10 thì hai người chiếm mất tám cái, có thể nói là toàn dân ăn dưa, không có chút vớ vẩn hay bơm to tí nào.
Sự bùng nổ cấp vũ trụ của việc lên đỉnh lưu lượng là trực tiếp làm cho Weibo bị tê liệt đầu tiên rồi sau đó là chậm load cái mới, máy chủ quá tải, thực sự là không thể load được.
Cô nhấp vào tin Weibo mới nhất của mình, phần bình luận phía dưới đã bị đánh chiếm hoàn toàn, đều là nhóm hóng chuyện vào xem.
Biên Lê xem tin Weibo của chính mình cũng bị kẹt, Đại Hùng từ khi nhận được tin của Biên Lê tới khi đuổi đến bên phía quay chụp này thì đã giáo huấn cô rồi.
Chẳng vì gì khác, Đại Hùng chỉ thấy cuộc sống của chính bản thân khổ quá, ở trên bày ra một tiểu tổ tông như thế cơ mà! Trước là Nguyễn Tương Nghi, sau lại là Biên Lê, Đại Hùng thật đúng chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Đúng ra thì không lâu sau khi tin tức bị tung ra, điện thoại của Đại Hùng đã bị nổ tung luôn, nào là lãnh đạo bên trên của công ty, rồi tám hướng đến an ủi, anh ấy chỉ cười khổ đáp lại, nhưng càng muốn hỏi suy nghĩ của Biên Lê hơn.
Cả hai đều là trụ cột chính của nhóm nam nữ trong công ty, không chỉ ngã ngựa ở trong thời khắc then chốt như thế mà còn còn ngã theo kiểu khiến không ai chối cãi được, thực đúng là phiền lòng quá mà.
Sau khi lên xe bảo mẫu Biên Lê vẫn cứ luôn thăm dò nhìn Đại Hùng, sắc mặt đối phương tái xanh, căm hờn nói: “Cánh cô cứng rồi đúng không hả? Cứ làm khó tiền thưởng của anh thế à? Cô học từ đâu mà cô cứ phải làm anh tức chết thế!”
Biên Lê nhỏ giọng rầm rì: “Học từ chính em.”
Xe bảo mẫu đi được bao lâu thì Đại Hùng mắng lâu bấy nhiêu, nhưng hơn nửa là chẳng mắng được cái gì mới, lại là con trẻ do chính anh dẫn dắt nên không đành lòng mắng thật. Dạy dỗ đến cuối thì vẫn là Biên Lê ân cần siêng năng đưa cho một chai nước.
Mắng xong, dịu cơn khát xong thì rốt cuộc Đại hùng cũng đưa chủ đề về trên người Biên Lê: “Hai đứa định sắp xếp thế nào? Sáng nay công ty đã mở cuộc họp khẩn, ý định là không để hai đứa công khai, em có ý kiến gì không?”
Biên Lê ấp úng một hồi nhưng rõ là chẳng đáp lời nào.
“Sao, thế này là em không muốn công khai à?” Đại Hùng thoáng kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng nghĩ ra, ngẫm kỹ lại thì ở livestream cũng đã quay được hình ảnh rành rành thế rồi, không thừa nhận mới có vấn đề, cực kỳ mất hảo cảm.
Trước khi Đại Hùng tới thì đã nghiên cứu cẩn thận đoạn video phát lại livestream rồi. Tuy đúng là rất nóng mắt nhưng trong đó có rất nhiều chi tiết đều hướng về cùng một phía – hai người thật sự ở cùng nhau.
Biên Lê xoắn tay vào nhau, cúi thấp đầu, lông mi run lên: “Ý kiến của hai bọn em đều là… công khai…”
Đại Hùng không nói năng gì cả một lúc lâu, mãi về sau mới lên tiếng: “Em vẫn còn trẻ, nhưng em cũng phải nhớ kỹ rằng đường là của em đi, một khi đã quyết định làm gì thì sau này sẽ không bao giờ có cơ hội để thay đổi lại.”
“Đời này chuyện để em có thể hối hận không ít cũng chẳng nhiều, nhưng chỉ có chuyện này em muốn vì bản thân mà tranh thủ một phen.” Biên Lê bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt kiên định.
Đại Hùng chợt nhớ đến hình ảnh người thanh niên mảnh khảnh trong phòng hội nghị buổi sáng cũng có ánh mắt và ngữ điệu như thế.
Và cả, lời nói y hệt nữa.
Quả nhiên, đời người đã được Thượng Đế se duyên người bầu bạn rồi. Câu này vĩnh viễn chẳng sai bao giờ.
Giờ đây, Đại Hùng chỉ cảm thấy hai người xứng đôi vừa lứa vô cùng.
Đại Hùng từ trong mũi khịt chồng lên hai tiếng. Cuối cùng không nhịn được nữa, nắm lấy đầu Biên Lê rồi vò mái tóc xinh đẹp của cô rối bù lên: “Tranh thủ đi tranh thủ đi, nếu sau này có khóc thì anh cũng không giúp cô đâu. Con nhóc thối tha, nói như kiểu thật sự có chuyện như thế vậy.”
Biên Lê nhìn Đại Hùng hồi lâu, vậy mà lại có thể cảm thấy cực kỳ cảm động, hóa ra thẳng thắn cũng chỉ là một việc đơn giản như thế, lúc trước cô quá lo lắng quá sợ hãi nghĩ rằng sẽ khiến cho họ thất vọng.
Nhưng cần phải biết rằng, con người đều có qua có lại. Bạn cho thấy sự chân thành thì họ cũng sẽ thể hiện sự chân thành lại với bạn.
“Được rồi, cái điệu bộ sắp khóc này, cái bây giờ em nên lo lắng là nói làm sao với người hâm mộ.” Đại Hùng thôi vò tóc, sợ rằng mình cũng bị vành mắt của Biên Lê đánh động mất.
“Chẳng có gì để hồi báo cả.” Biên Lê sụt sịt mũi một cái, vô cùng nghiêm túc nói: “Ở phương diện cảm xúc, em thật sự không thể thỏa mãn được bọn họ, em cũng không phải gái đểu mà. Em là một người rất chuyên nghiệp, vậy nên sau này em sẽ cố hết sức ở mọi mặt năng lực nghề nghiệp để đền đáp lại, cảm ơn sự ủng hộ của họ.”
Đại Hùng nghe giọng điệu nghiêm túc như thế của Biên Lê rồi lại nghe vài câu phát ngôn có liên quan đến cảm xúc của cô, thì nhịn mãi cũng không nén được mà bật cười thành tiếng.
Một cô gái “ngốc nghếch” như này, xứng đáng được con người ta nâng niu chiều chuộng.
Có thể là trong họa có phúc, có lẽ chăng?
Không giống như trước đây, Công ty giải trí Nhất Thiên lề mề không đưa ra phản hồi, thái độ rất khác thường. Hot search vẫn chưa xóa, vẫn để mặc cư dân mạng bàn ra tán vào, không biết nói cái gì.
Người thì sốt ruột thúc giục phản hồi, người không nóng lòng thì cười nhìn mọi thứ không nói một từ.
Sự việc xảy ra đã ủ mất mấy ngày này, nhưng Biên Lê đều làm tổ ở trong phòng tập để tập luyện, còn đang chuẩn bị cho album và bài hát mới nữa.
Nói ra mới nhớ, bản thân Biên Lê cũng không biết rốt cuộc cách của Hạ Vân Tỉnh và công ty là gì nữa.
Chỉ có thể ngoan ngoãn đợi, yên lặng chờ.
Trong khoảng thời gian này, gần như là Nguyễn Tương Nghi lật lại hết những gì mà Biên Lê đã giấu nhẹm đi trước đó.
“Còn tưởng chúng tôi là là chị em của cô cơ? Một chữ cũng không nhắc tới.”
“Trước đây tôi đã thấy kỳ quái rồi, giác quan thứ sáu của phụ nữ mà, he he.”
“Tôi không muốn quản cô nữa! Tránh xa tôi ra!!”
Ngày trước Biên Lê đã nghĩ đến việc nói ra vô số lần nhưng lời đến miệng đều vẫn miễn cưỡng nuốt xuống.
Nhưng cô cũng có ví dụ để phản bác lại, cô đưa ngay chuyện giữa cô ấy và Hà Hú Dĩ ra để nói. Nguyễn Tương Nghi nghĩ thì hình như có hơi đúng nên hai người bèn nhất trí hòa nhau. truyện ngôn tình
Trong toàn bộ quá trình, chỉ có mình Ứng Tuyết Lai đứng ở một bên không nói một lời, chỉ vừa cười vừa nhìn hai người.
Kể từ khi chuyện xảy ra thì đã qua bốn năm này, sự tình vẫn chưa được giải quyết, nhưng Hạ Vân Tỉnh lại bắt đầu buổi concert cá nhân đầu tiên của mình.
Cũng vì thế mà nhiệt độ của chuyện livestream cũng hạ bớt đi chút.
Lượng fan hâm mộ của Hạ Vân Tỉnh cực kỳ lớn, thời gian vào sân chưa được bao lâu thì một cái sân vận động bán lộ thiên khổng lồ như thế cũng đã chật cứng người.
Lúc Biên Lê nhận vé sớm, từ chỗ Hạ Vân Tỉnh lấy được cái danh xưng “người nhà” của anh nên nhận được ưu đãi vị trí vip của ghế riêng sang trọng.
Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, Biên Lê đã ở sau khán đài đợi trong phòng nghỉ được mở riêng và còn có một màn hình chiếu song song với toàn bộ buổi ghi hình trực tiếp của concert.
Ở trên bàn để rất nhiều đồ ăn vặt chắc là sợ cô chán nên mới chuẩn bị, nhìn trên đó toàn nhãn hiệu soda quen thuộc thì Biên Lê không khỏi nở nụ cười khẽ.
Từ sau chuyện livestream kia thì hai người vẫn chưa gặp nhau, nhưng Biên Lê có thể biết rõ mọi động thái chuẩn bị, thực hiện của buổi concert từ trên mạng.
Thật ra thì lúc nói chuyện bình thường cả hai đều không bao giờ nhắc đến mấy vấn đề này cả, bọn họ xưa giờ luôn tách bạch giữa chuyện công và chuyện tư với nhau. Đều rất ăn ý và đồng lòng, không mang những lo toan buồn phiền trong công việc cho nhau.
Buổi biểu diễn đúng bảy giờ ba mươi phút tối sẽ bắt đầu. Mặc dù hậu trường cách xa với chỗ ngồi của fan hâm mộ nhưng Biên Lê vẫn như trước nghe thấy được những âm thanh cổ vũ chói tai từ xa đến gần, kích động lòng người.
Tròn bảy giờ tối, cửa phòng nghỉ của cô bị đẩy nhẹ ra. Hạ Vân Tỉnh bước vào, còn chưa đi đến gần thì đã được Biên Lê ôm đầy trong lòng, cô gái nói dặn dò anh rằng:; “Lát nữa biểu diễn cho tốt, em sẽ luôn ở một góc nhỏ bên cạnh theo dõi anh!”
Hạ Vân Tỉnh đưa tay ra ôm cô: “Được. Anh cũng có chuyện muốn nói với em, em cứ ngồi ở chỗ mình trong buổi hòa nhạc, giữa chừng sẽ có nhân viên tìm em nên em cứ đi theo là được.”
Trong lòng Biên Lê như đã bắt được cái gì, tựa như gió thoáng qua phút chốc, cô chạm không thấy rõ, nhìn không chân thực, mơ mơ hồ hồ.
Kiềm chế nhịp tim bỗng dưng đập điên cuồng của mình, Biên Lê chậm rãi hỏi: “… Anh… muốn làm gì?”
Hạ Vân Tỉnh siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô: “Đến lúc ấy em sẽ biết.”
Biên Lê cái hiểu cái không nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Đột nhiên, không biết Hạ Vân Tỉnh nhìn thấy cái gì, gẩy gẩy cái băng đô nhỏ trên đầu Biên Lê, trên đó có in vài cái hình tròn nhỏ nhắn rất đáng yêu.
[Tỉnh Tỉnh em yêu anh!]
Anh cười khẽ ra tiếng: “Đây là cái gì?”
Biên Lê hơi ngượng ngùng: “Mua ở bên ngoài từ tay người hâm mộ của anh đấy.” Cô quấn chặt lấy nó, người kia nhìn chằm chằm cô một hồi, chắc là không nhận ra.
“Được, đợi em đêm nay yêu anh.” Vừa nói anh vừa vuốt mũi Biên Lê.
Hạ Vân Tỉnh không có thời gian để nói thêm vài câu, cuối cùng ôm lấy cô hôn mấy cái rồi vội vàng dứt thân rời đi.
Biên Lê vừa ngọt ngào vừa phiền não, tâm trạng cũng theo sự du dương trầm bổng của buổi hòa nhạc mà đắm chìm sâu vào trong đó.
Điều mà Biên Lê được hưởng thụ là sự đãi ngộ xa xỉ của “người nhà”. Thế nên cô không cần phải xếp hàng, dưới sự dẫn dắt của nhân viên, sau khi xác định thời gian thì đi đến phòng bao xa hoa riêng của minh trước khi buổi biểu diễn bắt đầu.
Nơi này nằm ở phía trước sân khấu, một vị trí rất cao tầm nhìn tốt, lúc nhìn từ phía cửa sổ thủy tinh xuống, sân khấu như hạ ngay trước mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lúc Biên Lê đi lên, chỉ nhìn thấy một biển vùng ánh sáng giống như dải ngân hà trong vũ trụ, như những con đom đóm tung bay trong ngày hè tụ ánh sáng lại rồi tản ra, nhấp nhô lên xuống. Rõ ràng là đêm đông vắng lặng cũng vấn vít trong giấc mơ đêm hạ.
Giữa cái nóng nực hun đúc, những tiếng hô hét của dây thanh quản mang đến sự mông lung say đắm vô tận.
Diễu diễn được một nửa, Biên Lê nhìn cái người trên sân khấu tỏa sáng rực rỡ như thần tiên hạ phàm, vành mắt đỏ lên một cách khó hiểu, hốc mắt nóng rực. Hình như cô đang tan ra trong ngàn vạn người, bám chặt lấy sóng âm rồi hò reo và la hét.
Khi nhân viên đến gọi cô thì buổi hòa nhạc đã sắp kết thúc.
Biên Lê đi theo đến sau sân khấu, lòng bàn chân có thể cảm nhận được toàn bộ chấn động của buổi hòa nhạc, các giác quan ở đây còn chân thật và rõ ràng hơn so với ở trên cao khi nãy.
Cô nghe thấy giọng nói du dương của anh, gần ngay trong gang tấc, như sát gần trong tim cô.
“Chín ca khúc đầu là tôi với tư cách Hạ Vân Tỉnh tặng quà cho tất cả mọi người.”
“Và bây giờ, còn lại một bài hát cuối cùng.”
Hạ Vân Tỉnh mảnh như vầng trăng sáng, đẹp đẽ lạnh lùng, dù là màn hình lớn mờ ảo cũng không thể khỏa lấp hết khi chất của anh.
Biên Lê cứ nghiêng đầu nhìn bên màn hình lớn như thế, lặng nghe anh nói.
“Bây giờ, tôi muốn mang một phần cuối cùng trong mười phần này dành riêng cho một người vô cùng quan trọng.”
“Vị quan trọng ấy, là người con gái của tôi. Cũng là chân ái đời này của tôi.”
Không có tiếng nhạc đệm, cũng không có bất kỳ âm thanh nhạc cụ nào. Hạ Vân Tỉnh ngồi trước cây dương cầm, những đầu ngón tay thanh mảnh rõ ràng nhẹ nhàng di chuyển.
[Trọn vẹn mười phần
Mỗi một phần ngọt ngào đều là em
Chưa từng có một ai có thể ngăn cản anh
Yêu em một cách lãng mạn
Nếu như thời quang của ngân hà có em
Nếu như tận cùng của giấc mộng là em
Vậy thì từng phút từng giây, đều sẽ yêu em]
Một khúc hát kết thúc, anh ngước mắt lên cười khẽ, cất tiếng nỉ non đầy ắp sự cưng chiều.
“Em có nghe thấy không, bảo bối của anh?”
Tiếng nói Hạ Vân Tỉnh vừa cất, khu vực chỗ Biên Lê liền chầm chậm nâng lên. Cô từ bóng tối ra đến ánh sáng, từ nơi mờ tăm đến nơi sáng, cũng từ nơi xa đến trái tim anh.
Biên Lê đã không kiềm chế được mà khóc từ lâu, nước mắt đã lau đi nhưng lại úng đầy hơi nước thêm lần nữa.
Hạ Vân Tỉnh đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô, dùng đầu ngón tay vuốt khóe mắt hơi đỏ của cô, chậm rãi nói: “Sao lại khóc?”
Lời của anh lan qua micro truyền ra xa. Mang theo những tiếng vọng nho nhỏ, từng tiếng rồi từng tiếng trôi qua toàn bộ nơi tổ chức buổi concert.
Hình ảnh trên màn hình lướt qua, các fan hâm mộ phía dưới đều lệ rơi đầy mặt.
Có lẽ bọn họ đã đoán ra.
Nhìn lên người đang tỏa sáng trên sân khấu, như vì sao lóng lánh, như vũ trụ mênh mông, như biển rộng sâu thẳm.
Anh là kỳ tích mà gió xuân mười dặm không thổi đến, là vùng nước trong mà ngàn cành liễu rũ cũng không chạm tới.
Anh là giấc mộng của bọn họ, tưởng như có được nhưng lại chẳng nắm được, vọng từ xa mà chẳng thể với tới.
Lệ nhòe đi hốc mắt, theo ánh sáng hắt ra từ trên sân khấu cũng chìm xuống trong cảm giác mặn cay.
Họ cùng ôm nhau, ngậm ngùi thanh xuân, nhớ nhung tuổi trẻ, trải qua tuổi xuân.
Biên Lê là một trong số họ, nhưng lại chẳng phải.
Cô kiễng chân lên, dán lên cằm anh, khe khẽ gật đầu, như sự lãng mạn nơi đầu trái tim, cũng cháy bùng trọn đêm.