Cơn mưa ở Fiji kéo dài liên tục suốt một đêm, đến sáng sớm ngày hôm sau thì dừng lại. Sau cơn mưa, không khí ẩm ướt tràn qua khung cửa sổ khép nửa vào trong cùng với không khí đặc quánh xung quanh.
Trên nệm giường toàn là vết nhăn nhúm, chiếc giường êm ái lắc lư không ngừng.
Không biết đã qua bao lâu, bóng người chồng lên nhau mới dừng lại, rồi cùng ôm nhau.
Lúc sáng sớm, Biên Lê đương nửa tỉnh nửa mê thì bị nụ hôn đánh thức, sau đó bị người ta ấn xuống, lại thêm một trận bất chấp.
Cũng không biết Hạ Vân Tỉnh lấy đâu ra nhiều sức lực như thế, hôm qua mày mò tới tận sau nửa đêm, sớm hôm nay lại làm loạn tiếp.
Biên Lê khép mắt hưởng thụ một hồi, cảm thấy cả cơ thể mình đều rịn đầy mồ hôi.
Cô không dùng quá nhiều lực, vùi mặt vào trong bờ vai mềm mại như không xương của anh: “Tránh ra nào… em muốn đi vệ sinh…”
Đêm qua đi ngủ luôn mà chưa kịp dọn dẹp, bây giờ cô thấy cả người khó chịu, muốn đi gột sạch một phen.
Hơn nữa, một khi phá thủng phòng tuyến kia, Biên Lê cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cô không chỉ hơi hơi đau nhức mà còn đang rất xấu hổ.
Hạ Vân Tỉnh xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn của cô, rồi sau đó hai tay chống xuống giường, đứng thẳng người dậy ngay ngắn, nhấc chăn lên rồi mang mấy thứ kia ném đại vào thùng rác.
Biên Lê nhìn mọi nhất cử nhất động của anh, ánh mắt không tự chủ được mà thuận theo bàn tay anh nhìn vào thùng rác.
Trên vỏ ngoài của đồ ăn có mấy cái đã qua sử dụng đang nằm yên, đó đều là thành quả khám phá của đêm qua.
Biên Lê nhìn một chốc, thừa lúc Hạ Vân Tỉnh nâng nửa người dậy, thì đá anh sang một bên, vơ lấy cái chăn đang rơi ở một bên rồi chui vào ngay, đến cái đầu cũng không lộ ra.
Hạ Vân Tỉnh thấy buồn cười, lôi cái đầu nhỏ của cô ra khỏi chăn, dùng tay gõ: “Không phải em nói muốn đi vệ sinh à?”
Biên Lê vô thức tránh sang một bên, hai mắt ươn ướt, chớp chớp mắt, nhưng lại không nói lời nào.
Hạ Vân Tỉnh nhận ra hành động nhỏ này của cô, chỉ thấy cô gái nhỏ đang thẹn thùng, sáng sớm ngày ra ngày lỗ mãng như vậy, cô đã không nói lời nào mà chịu đựng rồi chắc là bây giờ dư vị đọng lại, tưởng anh vẫn muốn tiếp.
Hạ Vân Tỉnh đúng là còn muốn, những cũng không thể quá tùy tiện muốn sao làm vậy mà dọa sợ cô. Lúc sáng mới tỉnh dậy, giai nhân lại trong lòng, dưới tình cảnh như thế, anh căn bản không nhịn được.
Giờ ăn một lúc rồi, ăn no rồi thì sẽ không muốn mãnh liệt như thế nữa, vẫn có thể kiềm chế được.
“Sao không nói gì, muốn anh bế em vào ư?” Anh nhướng mày, bắt đầu kéo cái chăn đang quấn chặt cô.
“Em không cần!” Biên Lê hừ hai tiếng, hành động của tay còn nhanh hơn anh.
“Thật sự không cần?” Anh dẫn dắt từng bước, giọng nói khi sáng sớm đè đến thấp xuống, gợi cảm thôi rồi.
Nói xong, Hạ Vân Tỉnh không biết có ý gì, lại hỏi thêm một câu: “Em không đau à?”
Biên Lê tiêu hóa hồi lâu thì mới hiểu được ý tứ trong lời của anh, già đò đùa vui, cố ý hắng giọng, ra vẻ trấn tĩnh: “Thì… thì thế đấy, vẫn còn tốt chán.”
“Muốn anh xoa cho em không?” Anh kiên trì truy hỏi, hơn nữa nhích đến càng lúc càng gần.
“…”
Biên Lê lặng thinh hai giây, rốt cuộc vẫn chịu không nổi, không muốn tiếp tục cái chủ đề này nữa: “A, anh thật là lôi thôi dông dài quá mà, đã nói không cần rồi mà!”
Cô dò tìm váy ngủ của mình, cô tìm một vòng đống quần áo rơi trên đất không thấy đâu cả, cuối cùng thì tìm ở phía trên thành tựa của giường êm, đường hoàng ung dung vắt trên góc.
Biên Lê vươn cánh tay như tuyết ra, cầm lấy chiếc váy ngủ ren màu tím nhạt đến vuốt vuốt, lúc này mới phát hiện ra rằng vốn vuốt không được, cả đống vết nhăn nhúm, còn có cả vết bị xé rách.
Biên Lê ngước mắt lên, nhìn chằm chằm cái người khời xưởng một cách oán trách. Người kia tác phong nhàn hạ, giữa hàng mày đều là sự hững hờ sau cơn thỏa mãn.
Dù sao đây cũng là phòng của cô, trong vali vẫn còn rất nhiều quần áo để mặc, Biên Lê không chút khách khí, đạp cho Hạ Vân Tỉnh một cước: “Anh giúp em đi lấy quần áo đi.”
“Anh phát hiện ra rằng em đối với cái chuyện đá anh này, làm không biết mệt nhỉ.” Hạ Vân Tỉnh liếc cô một cái nhàn nhạt, rồi vỗ đầu cô, mặc áo choàng xong thì cũng thật sự giúp cô đi lấy.
Biên Lê nhân lúc rảnh rỗi này mới xem điện thoại, từ tối qua đến giờ cô đều không có cơ hội đọc tin nhắn, chỉ giữa chừng thì đăng bữa tối lên vòng bạn có có quan hệ, khoe chút đồ ăn vặt.
Không bàn đến Weibo, mà trái lại là WeChat dội bom đến cả trăm tin nhắn, Biên Lê xem qua thì thấy cũng không có nội dung quan trọng gì, thuận theo suy nghĩ của bản thân bắt đầu trả lời tin nhắn cho người thân với bạn bè.
[Nguyễn Nguyễn]: Khoa trương quá cơ, đến bên ấy chơi vui như thế, còn uống rượu vang nữa, phải mang đặc sản về cho chị!
[Nguyễn Nguyễn]: Chị bận chết mất, thật sự là bây giờ mới nhìn thấy tin này của em, hú, hâm mộ đến phát nổ mất.
[Nguyễn Nguyễn]: Em đâu rồi? Áo bông nhỏ của giây về trước đi đâu rồi?
[Nguyễn Nguyễn]: Biên Lê, cánh em cứng rồi có phải không? [Cười khẽ.jpg]
[Nguyễn Nguyễn]: Được thôi không cần phí lời nữa, em đã hoàn toàn đánh mất chị rồi.
[Nguyễn Nguyễn]: Vậy nên đêm thế này, lại là rượu ngon của hải đảo, mọe, em thực sự là dan díu với tên đàn ông nào ư.
Vốn tin nhắn của Nguyễn Tương Nghi cứ cách mười phút thì gửi một cái, rồi sau đó là một giờ một cái, thời gian độ dài của thời gian trôi qua rất lớn, cũng cho thấy cô nàng dần dần mất đi kiên nhẫn.
Ánh mắt Biên Lê dán chặt câu cuối cùng kia của Nguyễn Tương Nghi, nâng tầm mắt lên, liếc nhìn Hạ Vân Tỉnh.
Đúng vậy đấy, đúng là dan díu với tên đàn ông khác đấy(*).
(*)Nguyên văn_野男人: ý chỉ người thứ ba là đàn ông, nói dễ hiểu hơn thì là bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài chồng.
Cái người đàn ông ấy cũng chẳng phải ai khác, mà chính là Hạ Vân Tỉnh.
Biên Lê gửi cho Nguyễn Tương Nghi cái meme nịnh nọt làm nũng, tiện thể giải thích qua một chút, nhoáng một cái đã xong, chuẩn bị đến lúc thời cơ đến rồi nói trước mặt cô ấy sau, cái loại chuyện này nói qua loa thì không được.
Gián đoạn một lúc như thế, Biên Lê cũng cảm thấy chỗ này có gì không đúng, bởi vì Hạ Vân Tỉnh cứ ngồi chồm hổm trước vali của cô, lưng cũng thẳng thắp, mãi lâu cũng không nhúc nhích.
“Anh đang làm gì thế, muốn ngồi ngay đấy luôn à?”
Hạ Vân Tỉnh nghe thấy lời này của cô, xoay người lại không nhanh không chậm, mọi thứ thoạt trông có vẻ bình thường vô cùng.
Chỉ là, vào lúc này đây, bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh, đang cầm chặt vài chiếc váy ngủ, đều là cái mỏng manh hết.
Hạ Vân Tỉnh nhướng mày nhìn cô, cười đến là xấu xa.
“Hóa ra em còn mang nhiều cái giống nhau như thế.”
“Giống nhau ở chỗ nào, rõ ràng là khác màu nhau!” Biên Lê lập tức cãi cự lại.
“Kiểu dáng giống nhau.” Ngữ điệu Hạ Vân Tỉnh khẳng định, rồi sau đấy không biết đã sờ phải thứ gì, đầu ngón tay nhẹ nhàng khều lên, khều một cái sữa dâu, cẩn thận xem xét.
“Đây là cái gì?” Anh lại hỏi, dù sao cái này với cái ren khác hoàn toàn không giống nhau. Truyện Việt Nam
Biên Lê lẩm bẩm: “Biết rõ còn cố hỏi…”
Cô luôn ngượng ngùng bảo rằng đây mới là kiểu dáng trước kia cô thường mặc, chỉ có tối hôm qua… đấy hoàn toàn là quyết định ngoài ý muốn quấy quá nhất trước khi khởi hành chuyến đi tạm thời.
“Không nói cũng được, đêm nay chúng ta thử từng cái một.” Hạ Vân Tỉnh cười ung dung.
Biên Lê: “…”
Còn nghĩ đến đêm nay. Hạ Vân Tỉnh! Nằm mơ!! Đi nhá!!!
Đời đã chứng minh, kết luận thực sự không nên đưa ra sớm quá, bằng không bị vả mặt sẽ luôn là chính mình.
Sau khi Biên Lê thay quần áo trong phòng tắm xong, vẫn cảm thấy dấu in hơi đó, không che đi được, để mái tóc xoăn xõa xuống thì khó lắm mới che nổi.
Da cô vốn mềm mại, một phen đêm qua, thì toàn thân không tài nào nhìn được, đến cái bắp chân của cô Hạ Vân Tỉnh cũng không tha.
Hơn nữa, cái loại cảm giác bủn rủn không hiểu sao lại nổi lên, y hệt như uống rượu say, mất đi trọng lực, nhẹ nhàng chẳng có đích đến mà trôi lơ lửng trong vũ trụ.
Cử động lúc sáng sớm của anh vừa nặng nề vừa khó khăn, lúc ấy thì không cảm thấy gì, bây giờ thì toàn bộ hậu di chứng bắt đầu rồi.
Lúc Biên Lê ôm cổ đi ra, thì Hạ Vân Tỉnh đang sửa sang lại ga giường.
Cô không quay mặt lại nhìn đống bừa bộn trên đó, nhỏ giọng phàn nàn: “Hôm này còn ghi hình… anh cũng không chú ý tí nào.”
“Vẫn khó chịu à?” Từ hôm qua người vẫn luôn kêu ca khó chịu với anh là cô.
“Thật sự là vẫn ổn, cũng không hẳn là khó chịu, anh đừng lo.” Biên Lê nói thật, cái cái giác này giống như cái cảm giác đã lâu không học nhảy vậy, khi mà luyện tập thì không tránh khỏi việc lưng đau chân mềm vào hôm sau.
Biên Lê chầm chậm nói tiếp: “Là chỗ này này.”
Vừa nói, cô vừa rướn người lên để cho anh xem, làm hở ra phần gáy trắng nõn, trên đó có cả đống vết dâu tây chằng chịt.
“Anh nhìn giúp em với, thế này có rõ quá không?”
Động tác thu dọn của Hạ Vân Tỉnh thoáng dừng lại: “Rõ thì làm sao?”
“Hay ha, không cắn trên người anh thì anh ỷ thế không biết sợ chứ gì!” Biên Lê nhìn cái bộ dạng điềm nhiên như không của anh, thì càng nghĩ càng tức, cũng càng nói càng bực: “Vậy thì em cũng phải cho anh một phát lên một vùng!”
Cô nói xong thì nhào tới, bị Hạ Vân Tỉnh ngăn lại, hai người ồn ào cự nự cả một hồi.
Cuối cùng thì lúc dừng lại, Hạ Vân Tỉnh đỡ lấy trán của cô: “Còn làm loạn nữa không? Anh thu dọn ga giường em cũng làm loạn, chẳng lẽ em còn muốn thu dọn ga giường thêm phen nữa sao?”
Ngữ điệu của sói già họ Hạ tràn đầy nguy hiểm, thỏ trắng họ Biên nghe xong thì rét run, vội vàng run rẩy đáp: “Không muốn, không muốn, đánh chết em cũng không muốn…”
Hạ Vân Tỉnh xoa nắn vành tai của cô: “Lo cái gì, em không xem mấy cái họ đăng ở trong nhóm à?”
“Thứ gì cơ?”
“Tất cả những phần ở dưới nước đều chuyển thành phần ở trên bãi biển, nghệ sĩ đều không cần tham gia, nhân viên có mặt là được.”
Sao tự dưng lại thay đổi phân đoạn, thậm chí là còn hạn chế sự tham gia của nghệ sĩ, những cái bí ẩn này đều không hay biết gì, đến cả Hạ Vân Tỉnh cũng không thể thấu tỏ chuyện trong đó, anh cũng không hiểu về hoạt động của công ty.
Biên Lê chớp mắt, rồi lại chớp mắt: “Cũng tức là nói… tiếp đấy chúng ta chỉ đơn giản là nghỉ ngơi thôi?”
Sự vui mừng trong ánh mắt của cô vốn chẳng giấu nổi, đôi mắt đen láy sáng như đầy sao, Hạ Vân Tỉnh chăm chú nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng không kìm được mà khóe miệng hơi cong cong.
Anh khẽ gật đầu: “Ừ.”
Biên Lê lật điện thoại đọc tin nhắn, sau khi xác nhận là đúng thật xong, thì gần như vui đến muốn nhảy từ trên giường rồi hét lên: “Tổng giám đốc Thẩm muôn năm!”
Nhưng mà cái chữ “Thẩm” vừa mới thốt ra, thì đã bị ánh mắt của Hạ Vân Tỉnh buộc phải nuốt xuống.
Từ dạo rất lâu trước đó sau khi hai người cùng đến văn phòng của tổng giám đốc Thẩm thì Hạ Vân Tỉnh đã có thái độ cực kỳ phòng bị đối với tổng giám gốc Thẩm, chẳng tài nào giải thích nổi.
Nhưng những quanh co uốn lượn trong chuyện này, không hề khó nghĩ tí nào.
Sự tận lực với cái sự chiếm hữu của anh rõ ràng đã xuất hiện sớm như vậy, sao ngay từ đầu cô lại chậm chạp không nhận ra.
Biên Lê cười đến độ mắt mày đều cong cong, cong thành hình lưỡi liềm nhỏ, nhích đến bên cạnh Hạ Vân Tỉnh: “Vậy thì… Tỉnh Tỉnh muôn năm.”
Dỗ dành cái vị phật cao quý này xong, Biên Lê tưởng thể là hết, bởi vì Hạ Vân Tỉnh rất là hưởng thụ, nói gì mà thích cách gọi ấy, lại còn dụ dỗ cô gọi anh là “Tỉnh Tỉnh” rồi “anh giai” các kiểu.
Cái kỳ nghỉ thình lình xuất hiện này giá lâm, Biên Lê hào hứng lên kế hoạch đi chơi vài nơi, hai người dây dưa cả một buổi chiều, nhân lúc gió trời buổi tối thổi bay cái nóng trong không khí, thì xuống dưới tầng tìm đồ ăn.
Thế nhưng càng không thích cái gì thì cái đó càng đến, chính ngay lúc này đây, Hạ Vân Tỉnh đụng mặt cái con người mà dạo gần đây anh không muốn nghe đến tên nhất.
Thái tử của Thẩm thị, chưởng môn nhân (*) của giải trí Nhất Thiên, tổng giám đốc Thẩm.