Ninh Tiết Sơ vô cùng khó hiểu, trông bộ dạng của Hạ Vân Tỉnh bây giờ, càng nhìn càng kỳ quái.
Chợt, ánh mắt anh ta rơi xuống chiếc áo khoác màu đen kia, khiến hạt giống trước đó được gieo trong lòng anh lặng lẽ nhú mầm.
Là một chiếc áo vô cùng quen.
Chính là cái ngày đó, lúc bọn họ sang ký túc xá của đàn em, Hạ Vân Tỉnh đã mặc cái áo khoác này.
Chuyện cụ thể thế nào Ninh Tiết Sơ cũng không nhớ rõ cho lắm, anh ta chỉ nhớ đám người xung quanh chẳng có ai quan tâm đến gameshow đó cả, duy chỉ có mỗi mình anh là tập trung ngồi xem.
Ngoại trừ ánh sáng phát ra từ vách của phòng khách thì toàn bộ xung quanh đều chìm vào trong bóng tối.
Lúc xem đến đoạn cuối của chương trình, anh ta tính quay đầu lại, tưởng tượng ra chuyện trêu đùa hai nhân vật chính trong chương trình gameshow kia. Thế nhưng mà anh ta liếc mắt còn chưa thấy được gì thì đã bị Hà Hú Dĩ chắn lại, không để anh ta phản ứng kịp đã bắt anh ta quay người trở lại rồi.
Anh ta không rõ cho lắm nên là trong lòng chỉ có một suy đoán mơ hồ. Cuối cùng thì anh ta cũng không cố chấp nữa, chỉ có sự tò mò trong lòng đang kêu gào thôi.
Vậy nên anh ta bĩu môi quay người, lại tận dụng lúc Hà Hú Dĩ đứng dậy đi sang bên kia của sofa, liền quay ngay người lại nhìn lên, trông thấy được hành động của Hạ Vân Tỉnh.
Người bên kia hai tay đỡ lấy Biên Lê đang nằm ngửa trên sofa, khẽ rướn người lên, rồi cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên người Biên Lê.
Dường như anh cảm nhận được Nguyễn Tương Nghit đang há mồm trợn mắt nhìn mình, Hạ Vân Tỉnh khẽ quay đầu lại nhìn cậu ta, vẻ mặt không về buông lỏng chút nào, chỉ đưa ngón trỏ đặt lên trước môi của mình ép chặt lại, “xuỵt” một tiếng.
Mãi lâu sau Ninh Tiết Sơ mới phản ứng lại, mặc dù không biết lão đại nhà mình vừa mới làm cái gì, nhưng coi vẻ không được trong sáng cho lắm. Anh ta đờ đẫn gật đầu, thật sự ngoan ngoãn không phát ra âm thanh nào nữa.
Mấy thứ muốn hỏi đều bị nghẹn hết ở cổ cả rồi. Đến lúc bọn họ định trở về trước, còn bị Hạ Vân Tỉnh ra lệnh cùng dọn dẹp miễn phí cho chỗ này.
Nhưng chuyện đáng nhắc tới chính là cái áo khoác này sau khi bị bỏ lại thì vẫn về lại tay của Hạ Vân Tỉnh. Trước khi đi, cái áo này rõ ràng còn đang đắp cẩn thận trên người Biên Lê cơ mà.
Nhớ lại toàn bộ, Ninh Tiết Sơ cuối cùng mới hiểu Hạ Vân Tỉnh cao tay ở chỗ nào.
Cái chuyện áo khoác này, một đến hai đi, em đi tôi đến, cứ cho là không có gì cả rồi cũng sẽ thành có gì mà thôi.
Anh ta tặc lưỡi hai tiếng nói: “Trong nhóm này, có ba con người, thì mất hai con người không bình thường rồi, chỉ còn mỗi em là đáng tin thôi (*), thật là tiếc ghê.”
(*) Nguyên văn là căn chinh miêu hồng.
Hà Hú Dĩ cũng là kiểu đàn ông khác thường rất khó để hòa đồng được, lúc thì độc mồm độc miệng lúc thì y như động kinh, chẳng tài nào hiểu thấu cho nổi.
Nói xong, Ninh Tiết Sơ còn tự gật đầu khẳng định: “Đúng, chính là như vậy, không sai.”
Hai người còn lại hồn đã bay đi tận đâu, giống như không nghe thấy điều gì, chẳng buồn nhấc mí mắt lên.
Ninh Tiết Sơ nhảy tới nhảy lui, nhảy đến bên cạnh Hạ Vân Tỉnh: “Lão đại, không phải em nói anh, nhưng mà anh có cần cười với cái áo này như thế không?”
Nụ cười của Hạ Vân Tỉnh khiến cho anh ta nghĩ ngay đến những đóa cúc đang nở rộ, là kiểu vô cùng rực rỡ, khi ánh mặt trời chiếu đến, còn có thể đung đưa theo làn gió.
“Không phải là Phì…người đó trả lại cho anh đấy chứ?” giọng của Ninh Tiết Sơ vừa mới cất cao lên, đã thấy ánh mắt nghi ngờ của Lý Ca nhìn qua, vội thay đổi lời nói, đổi cách gọi.
Quả nhiên Lý Ca không buông tha bất kỳ động thái nào, nhíu mày hỏi: “Cậu vừa nói cái gì đấy, cái gì mà Phì với không Phì, cái gì mà người nào với không người nào?”
Sự vui vẻ mới nãy giữa hai hàng lông mày của Hạ Vân Tỉnh giờ đã hoàn toàn biến mất, lúc này ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng, khóe môi cũng cong lên thành một đường lạnh nhạt. Rồi liếc Ninh Tiết Sơ với ý cảnh cáo, như phi dao bắn tới.
Ninh Tiết Sơ thành thạo ứng phó, một câu có ba phần là thật bảy phần là giả: “À, tại dạo này em thấy em béo lên, muốn gầy giống như người đó ấy mà.”
Lý Ca không vui hừ một tiếng: “Vậy thì rèn luyện cho tốt đi. Cậu còn nhắc đến, ngày trước cho cậu tham gia chương trình thực tế, người khác đều có thể khoe cơ bụng đẹp, còn cậu ấy, y như bạch trảm kê (*), người quản lý còn lấy chuyện này trêu đùa anh trong bữa liên hoan, cái mặt già này của anh đỏ hết cả rồi, không có tốt tí nào.”
(*)Bạch trảm kê: là một món ăn về gà, đặt trong ngữ cảnh thì chắc là đang nói Ninh Tiết Sơ béo tốt quá.
Ninh Tiết Sơ không đồng ý: “Kiểu mỹ nam tựa hoa như em, rèn luyện làm gì? Fan hâm mộ luôn khẩu thị tâm phi, các cô ấy thích nhìn nhất chính là kiểu gầy đẹp trai như em đấy được chưa, em mà đi nâng tạ, có mà các cô ấy chạy sạch hết.”
“Vân Tỉnh cũng có sáu múi, sao em không học hỏi người ta một ít đi chứ?”
“Đó là vì anh ấy trời sinh đã thế được chưa, anh ấy cũng chưa từng nâng tạ bao giờ. Dù sao thì em cũng không nâng tạ đâu, đời này tuyệt không nâng tạ.”
Lý Ca nghĩ, cảm thấy lời của Ninh Tiết Sơ cũng đúng, bây giờ lại không còn mặt mũi nào đồng ý với cậu ta, chỉ hỏi vòng lại: “Đối nhân xử thế sao cho đừng nông cạn nữa, lần trước gào với fan về thực lực của mình là ai, là ai hả?”
Ninh Tiết Sơ nhéo nhéo cái cơ bắp không tồn tại của mình, “Thế thì sao, mặt mũi cũng là một loại thực lực đó, ấn tượng đầu tiên không thu hút được người ta, thì ai lại chịu tiến thêm một bước để thưởng thức tâm hồn bên trong cơ chứ, cũng hết cách rồi, ai bảo thế giới này lại thực tế như vậy, ai mượn em là minh tinh cơ chứ.”
Nói xong, anh ta còn tưng tửng bồi thêm câu: “Nhưng mà nói đi nói lại, người hoàn mỹ giống như em nào được mấy người. Khoan nói đến ngoại hình, thực lực bên trong cũng mạnh lắm nha.”
“… Anh phục cậu luôn rồi. Cậu chỉ cần ít gây chuyện, anh còn có thể treo cho em một cái hoành phi đỏ, phí trên ghi hai chứ “hoàn mỹ”, không mượn cậu phải nhắc.” Lý ca sử dụng mánh khóe, nghĩ đến những quan hệ xã hội đã từng xử lý trước đây, càng nói càng thêm bực mình.
“Em nói tám trăm lần rồi mà, thật sự không có, ai mà biết được lại bị đám phóng viên lắm chuyện kia biến thành cái kiểu như vậy” Ninh Tiết Sơ lập tức phản bác.
Anh ta càng nghĩ càng thấy oan ức, rõ ràng trong đoàn còn có hai người khác bí mật làm chuyện đáng ngờ, còn khoa trương hơn anh ta nữa.
“Nếu như cậu giữ khoảng cách rồi, sao còn bị chụp lại? Đã nói là đứng quá thân cận với các nghệ sĩ nữ khác rồi, cậu coi như gió thoảng bên tai hả? Đợi đến lúc fan của cậu cắn trả lại, thì đến chỗ khóc cậu cũng không có.”
Ninh Tiết Sơ vuốt vuốt mũi, có hơi chột dạ, ngại ngùng. Anh ta đá vào chân của Hạ Vân Tỉnh ở dưới gầm bàn, muốn đối phương nói đỡ hộ cho, nhưng coi vẻ lúc nào Hạ Vân Tỉnh bình đạm dửng dưng. Lửa không cháy đến lông mày của anh, việc gì anh phải cuống.
Hạ Vân Tỉnh khẽ gật đầu: “Lý Ca nói rất đúng, còn nữa.”
Ánh mắt anh nhàn hạ đảo đến, thấy cả người Ninh Tiết Sơ mất tinh thần nói: “Bao giờ cậu mới nói ít đi vậy?”
Ninh Tiết Sơ thì thào, dùng giọng điệu mà chỉ đủ để hai người có thể nghe thấy, “Trái tim ngọt ngào bé bỏng của em còn không ghét bỏ em, anh của em sao lại không thích em.”
Hà Hú Dĩ vẫn luôn ở bên cạnh giả chết cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giọng điệu ghét bỏ vô cùng, “Ninh Tiết Sơ, anh thấy cậu khó chịu lâu rồi đấy.”
Ninh Tiết Sơ quay ngoắt lại, giữa hai người bị ngăn bởi Hạ Vân Tỉnh, nhìn nhau bực bội không giả chút nào. Hạ Vân Tỉnh bị kẹp ở giữa, vẻ mặt thờ ơ. Những ngón tay thon dài khẽ động, sau đó nhét chiếc áo jacket đen vào lại trong túi.
Cuối năm nay, đài Kiwi mời rất nhiều người nổi tiếng có lớn có bé đến biểu diễn, trong đó có cả rất nhiều diễn viên và tiểu võng hồng (*), nhưng cũng không có gì đáng lo cả, năng lực ca hát không đủ, chỉ mang nhân khí và nhiệt độ tới góp vui. Sân khấu đêm giao thừa sẽ có những hoạt động tương tác lẫn nhau như thường lệ, tổng duyệt qua một lần cũng chưa muộn quá.
(*)Võng hồng: những người nổi tiếng trên mạng
Buổi biểu diễn trực tiếp cùng ngày của ACE cũng giống như những lần trước đó, là màn biểu diễn cuối cùng, thứ tự của diễn tập đã được sắp xếp ở trong rồi, không tiến cũng không lùi được, cũng tạm chấp nhận.
Chỉ diễn tập vẻn vẹn có hai lần, nhóm đã hoàn thành rất nhanh. Nhân viên ở hiện trường khen không ngớt miệng, năng lực nghiệp vụ của ACE mắt thường cũng có thể thấy. Không phải vô duyên vô cớ mà nhân khí của nhóm lại bùng nổ như thế.
Chưa kể, từ đầu đến cuối buổi diễn tập họ đều hết sức phối hợp. Thái độ tôn trọng, khiêm tốn, cẩn thận, đội nhiếp ảnh có yêu cầu gì đều nhớ rõ, chỉ nhìn qua mấy sự thay đổi vị trí máy quay của nhà thiết kế mỹ thuật sân khấu thôi cũng không quên, y như in sâu vào trong tâm trí, hoàn thành không phải là vấn đề.
Hợp tác vui vẻ thế này, ai cũng cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.
Sau khi đã diễn tập xong, cả nhóm không có việc gì làm nên rất nhàn rỗi. Lý Ca để cho bọn họ tự do sắp xếp thời gian, rồi chạy đến bên cạnh nhân viên chủ biên cẩn thận thảo luận, đến lúc tương tác qua lại sẽ có rất nhiều vấn đề, vì để tránh xảy ra sự cố, vẫn nên sớm chuẩn bị thì hơn.
Ở bên cạnh trung tâm sân khấu có một màn hình điện tử, nó hiển thị trình tự của buổi diễn tập.
Lúc Hạ Vân Tỉnh xuống khỏi sân khấu, anh thoáng nhìn qua, sau đó mới từ từ bước xuống bậc thềm, đi thẳng đến chỗ ngồi bên dưới của nghệ sĩ.
Chỗ ngồi của nghệ sĩ được phân ra làm mấy hàng, vẫn là quy định cũ, đạo diễn sẽ cắt một vài cảnh reaction (*) của nghệ sĩ ngồi dưới, nhằm náo động nhiệt tình của fan trong và ngoài sân.
(*)Reaction: phản ứng của người xem
Nhưng đấy là khi phát sóng trực tiếp, nhưng bây giờ Hạ Vân Tỉnh lại đi đến đây, còn chọn một chỗ để ngồi xuống, làm cho người khác vô cùng khó hiểu.
“Anh làm gì thế?” Ninh Tiết Sơ khó hiểu hỏi, anh ta nói xong thì ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn, chỉ thấy tối đen một mảnh, miễn cưỡng thì có thể thấy sắc đỏ sậm của ghế ngồi.
Mặc dù Hà Hú Dĩ theo Hạ Vân Tỉnh, nhưng trong mắt của anh ta vẫn có chút nghi hoặc. Nhìn quanh một vòng sân khấu, lúc này không có ai diễn tập cả, ánh sáng lờ mờ. Mà chỗ ngồi phía xa, đầu bên kia, cũng có mấy vị minh tinh đang ngồi.
Hạ Vân Tỉnh ngồi xuống, hai chân dài vắt chéo lên nhau, anh nhìn lướt qua ánh hào quang trên sân khấu vừa rồi, nghiêng người dựa vào ghế ở bên này, có một loại lười biếng khó mà giải thích được.
Nghe thấy giọng điệu chất vấn của Ninh Tiết Sơ, anh chỉ khẽ đáp lại: “Nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi sao không về phòng nghỉ?” Ninh Tiết Sơ không tài nào hiểu nổi anh, nhưng mà anh cũng cảm thấy bầu không khí ở đây khá tốt, thực sự không tệ, sau đó cũng ngồi xuống theo, lấy điện thoại di động ra chơi.
Bọn họ ngồi thành một hàng, cũng không nói chuyện, im lặng, mà căn bản cũng không có ai để ý tới phía bên này cả. Cả ba đều không nói chuyện, mỗi người đều nghĩ về những chuyện của riêng mình với những suy nghĩ khác nhau.
Biên Lê vì trở về muộn, nên đã bị Đại Hùng kéo đến giáo huấn cho một trận. Cô cũng gặp may nên ứng phó một phen, nhưng vẫn bị làm cho bối rối.
Có điều diễn tập thực sự vừa tốn thời gian vừa tốn sức, mãi đến khi ba cô gái cố không buồn ngủ, cố nhịn đến hai ba giờ, thì thứ tự diễn tập mới đến lượt bọn họ.
Biên Lê cứng đờ người, lúc bước lên sân khấu, cách kéo giãn gân cốt của cô khác hẳn với những người khác, cô chỉ là tập một bài thể dục theo đài mà thôi.
Người hiệu chỉnh ánh sáng nhìn rồi cảm thấy buồn cười: “Cái này có hiệu quả không?”
Biên Lê cười hì hì hai tiếng: “Đối với cá nhân tôi mà nói thì nó khá ổn.”
“Được rồi, chuẩn bị hai ba phút nữa, các cô vào vị trí luôn nhé, giữa lúc ghi hình có đoạn sân khấu được nâng lên, nhớ rõ vị trí ô vuông của sàn, nếu mà bước sai thì phiền phức đấy.”
Nguyễn Tương Nghi nghe xong gật đầu, ba cô gái tập trung lại thành một cái vòng tròn nhỏ, rồi tự cổ vũ cho chính mình. Gemini chưa từng tổ chức concert lớn nào, trước đây có tham gia cũng đều là thịt nguội (*). Giờ tham gia sân khấu đêm giao thừa lớn thế này, cũng chưa từng được thử qua mấy lần, ban đầu thì có hơi lo lắng, sau đó được tập luyện cẩn thận, nên nhanh chóng thành thạo các kỹ năng, kinh nghiệm phong phú hơn.
(*) Thịt nguội/đồ ăn nguội: chương trình có kinh phí thấp
Sau năm sáu lượt diễn tập, tổ đạo diễn mới gõ phách, cho các cô nghỉ ngơi một chút.
“Các cô đến chỗ bàn của nghệ sĩ ngồi một chút, đợi nhóm tiếp theo diễn tập xong, còn phải tập lại lần cuối.” Nhìn thấy màn biểu diễn của bọn họ, đạo diễn vẫn có chút lo lắng, dặn dò.
Đại Hùng nghe thế cũng vội vàng đón ý hùa vào mà gật đầu.
Nguyễn Tương Nghi khẽ thở gấp, cô ấy lau mồ hôi trên người Biên Lê với Ứng Tuyết Lai, sau khi nói chuyện với Đại Hùng, cô bảo: “Tìm một chỗ ngồi đi, sau đó thảo luận lại một vài chi tiết vừa rồi.”
Thật ra còn có rất nhiều chi tiết chưa nắm rõ được, đến lúc ấy không phải là ghi hình thôi mà còn là truyền hình trực tiếp, đáng lẽ nên nghiêm khắc với chính bản thân và đoàn đội của mình.
Biên Lê khẽ gật đầu, cô đã nhảy năm sáu lần, có hơi nóng, sau lưng rịn ra một mảng mồ hôi mỏng. Cô đi theo bên cạnh Nguyễn Tương Nghi ngồi xuống chỗ của nghệ sĩ, Biên Lê lấy tay phẩy như cái quạt, định để mình hạ nhiệt độ xuống.
Nhóm cô diễn tập đã xong, lúc này ánh sáng liền biến mất, chỗ ngồi dưới đài là một mảng màu đen. Thoạt nhìn sang một hàng ghế ở đây đã có không ít người rồi, đoán chừng chắc là do tổ đạo diễn yêu cầu ở lại để xác định.
Cô đi sau cùng cả đội, hơi cong người, xung quanh thì lờ mờ, không nhìn không rõ lắm, bước chân của cô cũng vô thức mà chậm lại.
Đi được nửa đoạn, Nguyễn Tương Nghi và Ứng Tuyết Lai đã bỏ cô lại một khoảng khá xa. Biên Lê đứng thẳng người, tăng thêm tốc độ, chạy từng bước nhỏ tới.
Đúng vào lúc này, mũi chân cô đột nhiên va phải vật gì đó cứng cứng. Rồi chuyện bất khả kháng chợt ập đến, Biên Lê không kịp đề phòng, đột ngột bị thứ cứng kia làm ngã, cả người văng sang một bên.
Hai chân cô đổi hướng, trực tiếp ngồi lên trên chân của đối phương. Hơn nữa, cả người cô còn rơi vào một vòng ôm mát rượi, dễ chịu. Nhất thời đại não của Biên Lê trống rỗng, như có đường sức từ xẹt ngang qua người.
Hai tay cô chống lên lồng ngực ấm áp rộng lớn của đối phương, cô khẽ ngước mắt lên, lại đụng phải một đôi mắt đen láy như đang cười mà như không phải cười.
Ánh sáng xung quanh sớm đã không còn, mờ mịt một khoảng. Duy chỉ có hai con ngươi đen láy này rực rỡ lóe sáng, như ánh sao sáng dưới đáy biển sâu.
Có điều đối phương không cho cô thời gian suy nghĩ. Chủ nhân của đôi chân ấm áp lúc này đang một tay đỡ mặt, khẽ nheo mắt lại, tránh ánh nhìn của cô.
Giọng anh lười nhác, âm cuối như cái móc nhỏ, chọc người như đòi mạng.