Trên người anh đều là hương vị mà Trì Yên quen thuộc, sạch sẽ đến thuần túy.
Trì Yên vẫn không quên người đầu tiên ra mở cửa là Lục Cận Thanh, duỗi tay đẩy đẩy Khương Dịch, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Lục tổng còn ở đây……”
Giọng tuy nhỏ, nhưng vẫn bị Lục Cận Thanh nghe được.
Lục Cận Thanh đặc biệt phối hợp với cô, “Đúng vậy, em còn ở đây đó anh Tư.”
Khương Dịch không buông tay, “Cậu có thể đi rồi.”
“Em không đi,” Lục Cận Thanh dựa vào bên khung cửa, chờ Trì Yên từ nâng mặt ra khỏi ngực Khương Dịch, không nghiêng không lệch chớp mắt nhìn cô, cà lơ phất phơ nói: “Em vẫn chưa xem xong video đâu.”
Bị Lục Cận Thanh nhìn thế, Trì Yên càng cảm thấy xấu hổ.
Người lãnh đa͙σ trực tiếp lại ở trước mặt nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, hơn nữa tiền đề là người lãnh đa͙σ trực tiếp này vẫn đang là một con cẩu độc thân, không xấu hổ là chuyện không thể.
Trì Yên lập tức chui ra khỏi lòng Khương Dịch, “Hai người đang nói chính sự sao?”
Lục Cận Thanh cười tủm tỉm, “Không có, em đang xem video.”
Ngừng vài giây, ý cười của cậu ta càng sâu: “Chị dâu, chị có muốn xem với rm không?”
Trì Yên có chút hứng thú, vừa muốn hỏi là video gì, đã bị mấy chữ của Khương Dịch đánh gãy: “Lăn xa một chút đi.”
“Em cũng đâu hỏi anh,” Lục Cận Thanh cũng không sợ anh, trái lại hỏi Trì Yên: “Thật sự không xem sao, vừa rồi không phải chị hỏi vì sao có có tiếng phụ nữ à?”
Trì Yên đánh giá một chút biểu cảm của Lục Cận Thanh.
Người đàn ông này cũng rất đẹp trai, so với Khương Dịch lại còn nhu hòa hơn, trên khóe mắt còn mang theo ý cười như có như không.
Cô và Lục Cận Thanh cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng lại nghe không ít tin tức ngoài lề về cậu ta, Trì Yên cẩn thận nhớ lại giọng nữ vừa rồi trong điện thoại, càng cảm thấy hai người này vừa rồi là đang xem loại phim nào đó không nên cho thiếu nhi coi.
Nhiệt độ trên mặt Trì Yên vẫn chưa giảm, lại tăng thêm mấy độ nữa, vì ngại ngùng mà giọng cũng trở nên dè dặt: “Tôi không xem.”
Dù sao Lục Cận Thanh cũng không giống. Khương Dịch.
Ở trước mặt Khương Dịch thỉnh thoảng da mặt Trì Yên còn có thể dày thêm một chút, nhưng gặp phải Lục Cận Thanh, cô giống hệt như tờ giấy trắng đụng phải tay lão làng.
Ở phương diện da mặt, độ dày căn bản không thể nào so sánh được.
“Chị dâu, sao chị lại đỏ mặt thế?”
Trì Yên không nói lời nào, nghĩ thầm người này thật sự không có ý tốt gì cả.
Khương Dịch nghe không nổi nữa, Trì Yên đây rõ ràng là hiểu sai rồi, vành tai lại đeo hai cái khuyên tai khảm trân châu, càng nổi bật vệt đỏ ửng trong sáng.
“Em biết rồi, có phải chị cho rằng……”
Lục Cận Thanh còn muốn trêu chọc cô, lại thấy ánh mắt chẳng tốt đẹp gì của Khương Dịch, khẽ nhíu mày nuốt lời định nói vào trong, cậu ta lấy điếu thuốc cho vào miệng, lại không dám châm, cười nhạt một tiếng: “Em chỉ là xem mấy cái trailer của《 người dẫn đường 》 thôi mà.”
Trì Yên không tin lắm.
Chắc là Lục Cận Thanh không có khả năng làm một việc thuần khiết thế đâu.
Mãi đến khi vào văn phòng, nhìn đến màn hình laptop còn sáng trên sô pha, Trì Yên thật sự thấy trên màn hình là 《 Người dẫn đường 》
Là Từ Tĩnh trên màn ảnh.
Trì Yên rất ấn tượng với đoạn ngắn này, thế giọng nói kia ắt hẳn là do vai nữ giáo viên mà Từ Tĩnh diễn bất ngờ phát hiện một học sinh người đầy máu ở ngoài hành lang sợ quá thét lên rồi, ngay sau đó là lời hỏi thăm vè tình trạng của bạn học kia.
Cô tua lại một đoạn, quả nhiên, trùng với tiếng cô mơ mơ hồ hồ nghe thấy trong điện thoại.
Khương Dịch kí tài liệu ở bàn làm việc bên kia, cũng không ngẩng đầu lên một chút, hạ bút kí lên trang giấy đều dứt khoát cực kì.
Trì Yên mới vừa thu mắt lại, đã nghe thấy Lục Cận Thanh hỏi cô: “Chị dâu, chắc chị quen người này đúng không?”
Người Lục Cận Thanh chỉ chính là Từ Tĩnh.
Trì Yên gật gật đầu, quay với nhau lâu thế, không quen mới lạ đó.
“Quan hệ với cô ta thế nào?”
Trì Yên không quay đầu, liếc mắt thoáng nhìn thấy Khương Dịch nâng mắt.
Cô ăn ngay nói thật: “Chẳng ra gì.”
Không biết là vì MIA là đối thủ một mất một còn với Khương Vận, hay là do Trì Yên là kiểu người hút đen, chuyện Từ Tĩnh đối địch với cô đã chẳng phải là ngày một ngày hai nữa rồi.
Lục Cận Thanh cong môi, nói trắng ra: “Quay phim huyền nghi mà kêu thế nào mà so với rêи ɾỉ trên giường……”
Khương Dịch nhíu mày: “Lục Cận Thanh.”
Lục Cận Thanh tự giác lược bỏ hai chữ sau, nghiêng đầu hỏi Trì Yên: “Đã xem tin tức chưa?”
Nếu Lục Cận Thanh đã hỏi thế, vậy khẳng định là tin có liên quan đến cô và Từ Tĩnh rồi.
“Di động hết pin rồi”
Trì Yên lấy luôn di động của Khương Dịch, thuần thục nhập mật khẩu mở ra.
Vì cúi đầu, nên căn bản không thấy được hai người kia không giống nhau chút nào nhưng vẻ mặt lại không khác là bao, cực kì đặc sắc.
Trì Yên chọn xem tin hot gần đây, bất ngờ thay, tin tức không phải về cô và Từ Tĩnh, mà là về Tống Vũ và Từ Tĩnh.
Dựa theo đa͙σ lý mà nói, hai người này chắc là cũng chả có bao nhiêu liên quan đâu, không có lí do gì mà Từ Tĩnh lại đấu với Tống Vũ cả.
Chỉ là sau đó nhớ lại rồi thì Trì Yên lại lập tức hiểu ra.
Khoảng thời gian trước lúc mà đại ngôn Mỹ Nhân vốn đã trao cho Từ Tĩnh, lại tạm thời đổi thành một người vẫn tính là một nửa người mới_ Tống Vũ. Đối với Từ Tĩnh mà nói, đây không khác vịt tới tay rồi lại bay sang nồi người khác, làm ầm lên đúng là cách phù hợp với tác phong của cô ta
Từ Tĩnh cũng chả thèm chỉ cây dâu mắng cây hòe gì cả, trực tiếp gọi thẳng tên Tống Vũ ra, nói một đống chuyện từ văn nghệ đến canh gà linh tinh* để lên án.
(*dịch theo từ gốc, theo tui hiểu, đại ý là nói linh tinh lôi hết mấy chuyện vớ vẩn ra lấy cớ chửi người ta)
Hầu như ngày nào Tống Vũ cũng liên lạc với Trì Yên, mãi đến hôm qua vẫn không có chuyện gì, vậy chứng tỏ cái chuyện nóng đến mức thiêu người này là chuyện hôm nay mới có.
Clip đại ngôn đã ra, vì Tống Vũ quả thật hết sức cố gắng, hơn nữa cũng khá phù hợp với nhãn hiệu, nên không ít người tỏ vẻ nghi ngờ với những lời Từ Tĩnh nói
Tên quá dài:【 cô làm sao chứng minh được đại ngôn này vốn là của cô? 】
Bán nhân sâm:【 Đúng đó, tui còn nói đại ngôn AG của chị gái nhỏ Trì Yên vốm dĩ là của tui đó! 】
Cũng không biết là do Từ Tĩnh không thấy hay là tạm thời không nghĩ ra cách đáp lại, sau khi ném ra một quả bom lại bắt đầu trốn, cũng chẳng rep bất kì bình luận nào.
Lục Cận Thanh khép laptop tùy tiện đặt sang một bên, “Cũng không biết gần đây MIA làm sao nữa, mấy nghệ sĩ trong tay đều có vấn đề.”
Cậu ta lật giở quyển tạp chí, không chút để ý bỏ thêm một câu: “Dứt khoát giống Thẩm Ninh ra nước ngoài phát triển là được rồi.”
Trì Yên nhìn cậu ta một cái. Tầm mắt càng xuống thấp, lại thấy được trên trang tạp chí có đưa tin về Thẩm Ninh, đại khái là vì thời gian trước bị gièm pha quá nhiều, dù trước kia danh khí có lớn thì hiện tại cũng chỉ chiếm được một góc nhỏ trên trang báo.
Lục Cận Thanh ngẩng đầu, “Chị nói có đúng không chị dâu?”
Trì Yên không kịp thu tầm mắt, đúng lúc chạm vào mắt cậu ta, Lục Cận Thanh đè thấp giọng xuống một chút, đột nhiên chuyển đề tài: “Chị dâu, mật khâir album của anh Tư em là bao nhiêu thế a?”
Trì Yên mặt không đổi sắc: “Tôi không biết a.”
Nói cho cậu ta, cậu ta lại hỏi mật mã có ý gì thì làm sao bây giờ?
Trì Yên cũng không ngốc, biết làm thế nào để ngăn chặn tổn thất đúng lúc.
Cô kéo đề tài về chuyện cũ, “Lục tổng, công ty dùng quan hệ xã hội rồi sao?”
Xem kiểu ồn ào huyên náo này thì chắc là vẫn chưa đâu.
“Cô ta còn chưa làm vỡ lở ra xong, giờ mà dùng quan hệ xã hội thì sớm quá.”
Mí mắt Trì Yên mới vừa nhảy một cái, lại nghe Lục Cận Thanh tiếp tục nói, “Tin hot tiếp theo tuyệt đối là chị.”
Không đợi Trì Yên hỏi nữa, Lục Cận Thanh đã đứng dậy, trước khi cầm áo khoác ra cửa còn nhỏ giọng nhắc nhở cô một câu: “Chị dâu, cố gắng hỏi ra được hết đống mật khẩu của anh Tư em nhé.”
Trì Yên: “……”
Cửa văn phòng bị mở ra, nhanh chóng lại bị đóng lại.
Lục Cận Thanh vừa đi, văn phòng lập tức càng thêm yên lặng.
Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, Khương Dịch vẫn chưa xử lý xong công việc
Trì Yên ngủ gà ngủ gật trên sô pha, mơ mơ màng màng cũng không biết là ngủ quên lúc nào, dù sao thì chờ lúc hơi tỉnh táo lại thì đã nằm trên giường rồi.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn đường cùng với ánh đèn nê ông ở tòa nhà kế bên chiếu vào, đủ mọi màu sắc, miễn cưỡng có thể soi rõ cảnh trong phòng.
Phòng không tính là quá lớn, chỉ có hai màu đen trắng, gọn gàng sáng sủa.
Chắc là phòng nghỉ trong văn phòng của Khương Dịch
Trên người Trì Yên có đắp chăn, áo khoác đã bị cởi ra đặt bên, cô kéo chăn lên, duỗi tay sờ tìm di động, sờ tất cả các túi cũng không thấy
Vừa mệt vừa đói.
Trong phòng mở điều hòa, Trì Yên không mặc thêm áo khoác, vốn muốn đi chân đất ra ngoài, nhưng lại sợ Khương Dịch nói cô, chỉ có thể không tình nguyện đi đôi giày cao gót vào
Vừa đi bước đầu tiên, yên tĩnh trong phòng đã lập tức bị tiếng giày cao gót cắt ngang.
Trong văn phòng có bật đèn, nhưng lại không thấy bóng dáng Khương Dịch đâu.
Trì Yên thấy trên bàn làm việc còn có di động của mình đang cắm ở ổ dữ liệu sạc pin*, đèn báo chợt lóe, đi qua lại thấy, di động đã mở, có một cái tin nhắn hiện lên.
(Không biết miêu tả ngắn gọn: chính là kiểu sạc điện thoại qua laptop đó)
Có Bạch Lộ và Tống Vũ, có Khương Vận và Khương Du Sở.
Trì Yên trước khi rep tin nhắn, lại đi xem tin tức trước.
Quả nhiên Lục Cận Thanh nói đúng, cô mới ngủ một giấc, Từ Tĩnh đã cho cô một cái tin hot rồi.
Xen lẫn trong cái giới này, ai không mang theo mấy cái bút ghi âm bên người thì dường như sẽ không thể nào nói lại được, đoạn ghi âm Từ Tĩnh công bố chính là cuộc nói chuyện giữ cô ta và giám đốc Mỹ Nhân.
Trì Yên có ấn tượng với giọng nam —— là gã đàn ông trắng trợn táo bạo muốn chơi quy tắc ngầm với cô, hình như là họ Vương thì phải.
Người này chắc là bị chốc đến say, Từ Tĩnh hỏi cái gì là ông ta đáp cái nấy, qua vài phút, đã kể hết chuyện Trì Yên làm ông ta phải thay đổi người.
Vấn đề là đoạn ghi âm này có vẻ đã bị cắt nối biên tập qua, nên có đều đầy đủ hết, không nên có thì một câu cũng không hề loạn.
Trì Yên thở hắt ra, xuống xem bình luận phía dưới.
Tuy có không ít người vẫn giữ thái độ trung lập như cũ, nhưng lúc này hướng phát triển của dư rõ ràng đã hiển hiện ra, càng ngày càng nhiều người nói cô dựa vào hậu đài đoạt tài nguyên của người
Bởi vậy, chỗ tốt duy nhất là, đã hoàn toàn tẩy sạch hiềm nghi vì ngủ với nhà đầu tư mà lấy được đại ngôn của Tống Vũ
Trì Yên cảm thấy vui vẻ tầm một giây, nhưng sau khi một giây qua đi, khóe môi cô lại nhanh chóng sụp xuống.
Cô xin lỗi Tống Vũ:【 thật xin lỗi a ŧıểυ Vũ, lúc ấy chị không suy xét gì cả. 】
Tống Vũ rep rất nhanh:【 cuối cùng chị cũng lên tiếng! Xin lỗi cái gì a, choáng váng có phải không? Cô bé, mỗi ngày chị đều nhớ đến em, yêu em, yêu đến không thể kiềm chế được, làm người đàn ông của chị, em cực kì vui vẻ! 】
Trì Yên thở dài, sau đó lại thở dài.
Lúc than đến lần thứ ba, Trì Yên nghe được tiếng mở cửa.
Cô nâng mắt, vừa lúc nhìn thấy Khương Dịch cầm một túi đồ vào.
Cách thật xa, cô đã ngủi thấy mùi cơm, bụng Trì Yên nhanh chóng không biết kiêm chế kêu lên một tiếng.
Khương Dịch đặt túi lên trên bàn, nhìn lướt qua màn hình di động của Trì Yên, mới vừa thấy tin nhắn phía trên, đã nghe Trì Yên mở miệng gọi anh: “Ông xã?”