“Cảnh sát nghi ngờ đó là Doãn Nhược Thi, nhưng hiện tại không có đủ bằng chứng để khiến cô ta phải nhận tội nên cảnh sát hiện giờ chưa thể tiến hành bắt giữ.”
Người mà Doãn Nhược Thi muốn giết là An Chỉ Nguyệt, nhưng đã vô tình giết chết chính chị gái của mình.
Nếu nhà họ Bộ biết được âm mưu này, thì họ sẽ có phản ứng như thế nào?
Bộ Dực Thành suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, trước khi còn chưa bắt giữ, vậy hãy cứ từ từ, cậu hãy cử người theo dõi Doãn Nhược Thi, chú ý từng cử động của cô ta, đừng để cô ta phát hiện ra, càng không thể để cô ta thoát tội.”
“Vâng.” Lạc Thập Thất đáp lại.
Bộ Dực Thành chậm rãi buông điện thoại xuống, nhìn quay đầu nhìn về phía căn phòng.
Cuối cùng cũng có chút manh mối, những lo lắng trong lòng cũng vì thế mà giảm xuống một chút.
Anh lặng lẽ đứng dưới ánh mặt trời, chìm đắm trong sự ấm áp, nhìn lên đám mây trắng tinh trên bầu trời, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, trở nên trong xanh, tươi mới hơn bình thường.
Dường như, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Tương lai phía trước còn rất dài, anh không để ý đến việc có phải dành cả cuộc đời để làm An Chỉ Nguyệt cảm động, nhưng chắc chắn anh có thể dành cả cuộc đời này để chờ đợi cô.
Chờ cô yêu anh. Cho dù tình yêu đó chưa bằng 1/5 tình yêu của anh dành cho cô, anh cũng không quan tâm điều đó.
Chỉ cần cho anh có cơ hội được ngày ngày gặp nhau đã là đủ rồi.
Đồng hồ báo thức vang lên, An Chỉ Nguyệt vẫn còn buồn ngủ bật dậy, khó khăn tìm điện thoại di động rồi tắt báo thức.
7 giờ 30.
Cô muốn dậy để làm bữa sáng cho Bộ Dực Thành. (má ngủ đến 7h30 còn bảo dậy làm bữa sáng cho người ta) Bởi vì chuyện đăng ký kết hôn đối với cô có chút chấn động, đêm qua cô trằn trọc miên man, cả đêm ngủ không ngon cho nên giờ phút này cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô bò dậy, đi tắm rửa.
Mặc một bộ quần áo ở nhà, bước ra từ phòng tắm, liền cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Bước ra khỏi phòng lại lười biếng lê bước về phía phòng bếp.