Bộ Dực Thành đã gặp qua là không quên, thậm chí còn nhớ rằng cô đã từng gọi điện cho anh và nói những điều không hay về An Chỉ Nguyệt qua điện thoại.
Đây cũng được tính là bạn tốt của An Chỉ Nguyệt sao?
“Ừm” Bộ Dực Thành thờ ơ đáp lại, không muốn nói nhiều.
Thấy Bộ Dực Thành phớt lờ mình, Hạo Nhi vẫn muốn đến gần anh với vẻ miễn cưỡng.
Cô ngượng ngùng vén tóc, cười lẩm bẩm: “Không ngờ lại gặp anh ở đây thật giống như duyên phận.”
An Chỉ Nguyệt chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh Hạo Nhi, không biết nên nói thế nào.
“Em nghe Chỉ Nguyệt nói cậu ấy làm người giúp việc trong nhà anh, không biết anh còn thuê người không, em cũng có thể.” Hạo Nhi khẩn thiết nhìn Bộ Dực Thành.
Bộ Dực Thành ban đầu không muốn nói về chuyện này, nhưng nhìn thấy thái độ của Hạo Nhi trong ngoài không đồng nhất, anh sợ An Chỉ Nguyệt sau này sẽ đau khổ nên anh thờ ơ nói: “Lần trước cô gọi điện thoại nói chuyện, tôi nhớ rồi.”
Khuôn mặt Hạo Nhi lập tức tái đi, cô lo lắng quay lại nhìn An Chỉ Nguyệt.
An Chỉ Nguyệt cũng mông lung, Hạo Nhi làm sao có số điện thoại của Bộ Dực Thành?
Trong khi cô đang phân vân, Bộ Dực Thành tiếp tục: “Số của tôi chỉ có trợ lý và Chỉ Nguyệt biết. Cô lấy số của tôi từ Chỉ Nguyệt sao?”
“Em …” Hạo Nhi lo lắng đến mức không thể nói được.
An Chỉ Nguyệt nhíu mày nhìn Hạo Nhi, đột nhiên cô nghĩ đến lần trước gặp mặt, Hạo Nhi có thể đã lợi dụng cô và Lương Ý vào nhà vệ sinh và lấy trộm số điện thoại từ máy của cô.
“Còn nói với tôi rằng Chỉ Nguyệt là …” Bộ Dực Thành vẫn muốn tiếp tục ngầm vạch trần bộ mặt của cô ta.
Hạo Nhi lập tức ngăn anh lại: “Chắc anh nhầm rồi. Em chưa bao giờ gọi cho anh. Không phải em. Thật sự không phải em.”
“Vậy sao?” Bộ Dực Thành nheo đôi mắt sắc lạnh và nhìn chằm chằm vào cô.
Hạo Nhi trở nên hoảng sợ hơn bởi khí nhạy bén và sắc sảo của anh.
Hạo Nhi vội vàng nhìn An Chỉ Nguyệt, nở nụ cười gượng ép nói: “Bộ Dực Thành chắc là nhớ nhầm rồi. Tớ không có số của anh ấy đâu? Tớ chưa bao giờ nói xấu cậu với anh ấy. Chỉ Nguyệt, tớ nói thật đấy, không phải tớ đâu.
An Chỉ Nguyệt cười khổ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao, đừng căng thẳng, tớ tin cậu. “
Những lời này chỉ là để an ủi Hạo Nhi, cô rất buồn, rất đau khổ, đau khổ đến tột cùng.
Bộ Dực Thành từ đầu đến cuối còn chưa nói Hạo Nhi nói xấu sau lưng cô, này không phải chưa đánh đã khai sao, thật vụng về.
Lúc này An Chỉ Nguyệt không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nɠɵạı trừ ớn lạnh.
Hạo Nhi là bạn của cô từ thời thơ ấu cũng là người bạn thân nhất.
Để tiếp cận Bộ Dực Thành, cô ta không ngần ngại trộm điện thoại cô để lấy số anh, thậm chí còn nói xấu sau lưng cô?
“Hai người đi mua gì vậy?”
Hạo Nhi đổi chủ đề.
An Chỉ Nguyệt mím môi cười nói: “Đi dạo một vòng thôi.”
“Đồ đạc trang trí phòng cưới.” Bộ Dực Thành dứt khoát, giọng nói chắc nịch khác thường.
An Chỉ Nguyệt sững sờ khi anh nói câu này, Hạo Nhi kinh ngạc nhìn Bộ Dực Thành: “Phòng… phòng cưới? Phòng cưới của ai vậy?”
Bộ Dực Thành lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra, đưa cho Hạo Nhi: “Tôi có thể cho cô xem một chút.”
An Chỉ Nguyệt căng thẳng, đổ mồ hôi, lúng túng nắm chặt quần áo.
Cô không biết tại sao hôm nay Bộ Dực Thành lại rất cao hứng, không giống như tác phong thường ngày của anh, thế mà giờ lại đưa giấy đăng ký kết hôn cho người khác xem?
Anh dường như đang cố tình khoe khoang và tuyên bố chủ quyền.
Nhưng vấn đề ngươi Hạo Nhi thích là anh, làm như này là đang công khai thân phận sao?”
Hạo Nhi cầm lấy tờ giấy, nhìn dòng chữ giấy đăng ký kết hôn, hai tay run rẩy chậm rãi mở ra.