Lúc này, Bộ Dực Thành đã ở trong tư thế lái xe, mà cô thậm chí còn không biết điều đó.
Bộ Dực Thành thắt dây an toàn và nhìn về phía trước. Khuôn mặt anh không thể hiện chút cảm xúc nào.
An Chỉ Nguyệt dừng lại và nói: “Em không cần, những thứ đó không cần thiết.”
Nhận được giấy chứng nhận kết hôn đã khiến cô khẩn trương đến phát điên, cô không thể tưởng tượng được một lễ cưới với Bộ Dực Thành sẽ diễn ra như thế nào.
“Cần tôi làm gì để phối hợp với em?”
Bộ Dực Thành nhàn nhạt hỏi.
“Hả? Ý anh là gì?” An Chỉ Nguyệt không hiểu ý anh.
“Gia đình, bạn bè của em, người em thích, em có cần tôi giấu giếm những điều này cho em không?”
Người em thích?
Trong tâm trí An Chỉ Nguyệt hiện lên một cái tên, Bộ Hướng Đình, quả thực người đàn ông này là người cô từng thích, nhưng tiền đề để thích anh ta là dựa trên thực tế rằng anh ta là một người đàn ông đáng để ngưỡng mộ và tôn trọng.
Nhưng giờ đây dường như cô đã mù quáng và cảm thấy đối với quá khứ ái mộ đó cảm thấy chán ghét.
“Em không che giấu bất cứ điều gì.”
Cô cúi đầu nhàn nhạt nói: “anh Dực Thành, nếu cần thiết, em sẽ nghe lời anh, tất cả đều không thành vấn đề, nếu anh thấy không tiện thì giấu đi.”
Cô thậm chí còn lo lắng rằng những người trong gia đình họ Bộ sẽ tìm anh gây rắc rối với anh.
Suy cho cùng, tình huống cô kết hôn với Bộ Dực Thành ở trong mắt mọi người chỉ là lợi dụng. Kể cả Bộ Dực Thành cũng có thể sẽ nghĩ như vậy.
An Chỉ Nguyệt hiện tại không biết nên giải thích như thế nào, cô cũng không muốn giải thích, cho nên cứ để thời gian chứng minh cô thật sự là nguyện ý muốn báo đáp anh.
Xuất phát từ sự muốn báo đáp anh, nhưng cô thực sự đã có tình cảm với người đàn ông này, và tình cảm này càng ngày càng rõ ràng hơn.
Bộ Dực Thành thản nhiên nói: “Đừng phản bội, nếu em muốn ly hôn thì nói trước với tôi một tiếng.”
Anh nói xong liền khởi động xe phóng đi.
An Chỉ Nguyệt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những tòa nhà bên ngoài đường phố lướt qua.
Lời nói của Bộ Dực Thành nói ra, cô cảm thấy có chút chua xót, trong lòng không vui vì anh bao dung, ngược lại lại thấy buồn vì anh có vẻ không quan tâm đến cuộc hôn nhân nhiều như vậy.
Rốt cuộc Bộ Dực Thành suy nghĩ thế nào?
Tại sao anh lại đồng ý lấy cô ấy một cách dễ dàng như vậy?
Lại dễ dàng nói từ ly hôn như vậy.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy khó chịu.
Chiếc xe lang thang trên đường rất lâu, lái xe không có đích đến.
Không khí trong xe càng ngày càng ngột ngạt, cô cảm thấy không thở nổi.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và nghiêng đầu nhìn anh khẽ hỏi: “Anh Dực Thành, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Em có cần mua gì không?” Bộ Dực Thành lái xe dạo vòng quanh.
“Mua gì?”
“Những vật dụng em cần.”
“Hả?”
“Trang trí nhà cửa, có cần thay đổi đồ đạc, vật dụng trong nhà, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày,… có cần thay đổi không?” Giọng điệu của Bộ Dực Thành có vẻ rất buồn tẻ, nhưng nhẹ nhàng.
An Chỉ Nguyệt lo lắng xoa xoa ngón tay, mím môi nhìn xung quanh.
Chiếc xe đã đi vào trung tâm nội thất.
Đây dường như là những việc mà các cặp đôi mới cưới nên làm, trang trí phòng tân hôn, trang bị đồ dùng sinh hoạt cho hai người hoặc gia đình dự kiến có vài người trong tương lai.