Sắc mặt An Chỉ Nguyệt lập tức trầm xuống, không khỏi chửi thầm: Hóa ra những lời nói đả thương người khác này phát ra từ miệng Bộ Lệ. Có thể nói ra những lời đả thương người khác như vậy mà vẫn còn mặt mũi tới tìm Bộ Dực Thành?
Càng nghĩ càng tức giận, An Chỉ Nguyệt xoay người lao vào nhà, cầm lấy hai cái túi xách trong phòng khách rồi nhanh chóng lao ra cửa.
“Anh Dực Thành.” An Chỉ Nguyệt đưa chiếc túi xách cho Bộ Dực Thành, ý là muốn hỗ trợ anh ném hai mẹ này con ra ngoài cửa.
Bộ Dực Thành nghiêng đầu thoáng nhìn An Chỉ Nguyệt, không nhanh không chậm cầm lấy túi xách, trực tiếp ném tới trước mặt Doãn Nhược Thi.
Bộ Lệ sắc mặt thay đổi đột ngột, tức giận nói: “Dực Thành, mày thật quá đáng.”
Doãn Nhược Thi nhìn thấy chiếc túi hàng hiệu xa xỉ phiên bản giới hạn của mình rơi xuống đất, đau lòng vội vàng bật dậy, trừng mặt chửi mắng: “Đồ tâm thần, đồ điên, nếu không phải mẹ tôi kéo tôi đến, tôi cũng không muốn cùng loại người như anh có quan hệ đâu.”
Nghe những lời này, An Chỉ Nguyệt hận không thể xé nát miệng Doãn Nhược Thi.
Giờ cô có thể hiểu tại sao Bộ Dực Thành lại trở nên thờ ơ và thô lỗ với hai mẹ con này như vậy, bởi vì họ không đáng được tôn trọng chút nào.
Ngược lại, Bộ Dực Thành không đau không ngứa, xoay người rời đi, đi qua bên cạnh An Chí Nguyện, thấp giọng nói: “Đuổi bọn họ đi, đổi lại mật khẩu.”
“Ồ.” An Chỉ Nguyệt đáp lại, và nhìn Bộ Dực Thành bước vào nhà.
Bộ Lệ vội vàng nhặt lấy túi xách, nhưng Doãn Nhược Thi vẫn còn chưa nguôi cơn giận, điêu ngoa chống nạnh chửi rủa một hồi: “Đồ điên đáng chết, đồ khùng, anh cứ đợi đấy, tôi sẽ nói cho cả nhà và ông nɠɵạı biết, thằng điên như anh đang để cho kẻ thù giết chị gái tôi ở trong nhà, còn ngược đãi tôi và mẹ tôi, không nể mặt ném chúng tôi ra khỏi nhà.”
“Hãy chờ xem, đồ mất trí, bệnh thần kinh thì đến bệnh viện chữa trị đi, giống như chó điên vậy.”
Bộ Lệ cầm lấy túi, đi đến chỗ Doãn Nhược Thi, nắm cổ tay lôi cô ta kéo ra ngoài, tức giận mắng: “Đủ rồi, đi thôi.”
“Mẹ, thật là tức quá mà, cái tên điên đáng chết kia không coi mẹ ra gì, còn cả An Chỉ Nguyệt kia nữa, cô ta đã hại chết con gái lớn của mẹ, giết chết chị gái của con, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha cho cô ta.”
Bộ Lệ nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng mắng: “Câm miệng đi, về rồi nói”
An Chỉ Nguyệt đứng trên bậc cửa, nhìn hai mẹ con nhà kia mang theo bất bình tức giận mà rời đi.
Sau khi cả hai đã rời đi, An Chỉ Nguyệt đem hai cánh cửa bên trong và bên ngoài đặt lại mật khẩu mới.
Cô lê bước chân nặng nề, từng bước chậm rãi vào đại sảnh của ngôi nhà, trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Doãn Nhược Thi tuyệt đối sẽ không bao giờ để cô có một ngày sống yên ổn, nếu những người trong gia đình họ Bộ biết rằng cô đang ở trong nhà của Bộ Dực Thành, thì cô sẽ là gánh nặng cho người đàn ông này.
Mặc dù, bây giờ cô rất cần một nơi để dung thân, nhưng Bộ Dực Thành đã giải cứu cô nhiều lần, cô thực sự không muốn liên lụy đến anh.
An Chỉ Nguyệt nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Bộ Dực Thành, nhưng phòng khách trống trơn và sảnh phụ cũng không nhìn thấy người đâu.
Cô không biết vết thương trên người anh như thế nào.
Không biết anh đã thoa kem trị bỏng chưa?
Mang theo cảm giác khó chịu, An Chỉ Nguyệt lục trong tủ tìm thuốc mỡ, đi thẳng lên tầng hai.
“Cốc, cốc…” An Chỉ Nguyệt cầm thuốc mỡ, lo lắng đứng trươc cửa phòng Bộ Dực Thành gõ cửa.
Gõ một hồi, trong phòng vẫn không có phản ứng gì, cô nghi ngờ nhìn xung quanh.
Liệu anh có trong phòng làm việc không?
An Chỉ Nguyệt vội vàng xoay người đi về phía phòng làm việc.
Nhưng mà vào lúc này, Bộ Dực Thành đang đứng trước ban công trong phòng nghe điện thoại, khi tiếng gõ cửa dừng lại, lòng anh cũng chùng xuống.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tức giận chất vấn của Bộ Hướng Đình: “Em họ, những điều em gái vừa đăng trong nhóm gia đình có đúng là sự thật không?”
Bộ Dực Thành im lặng không nói, cầm điện thoại càng lúc càng dùng sức, hít sâu một hơi rồi từ từ nhắm mắt lại, đối mặt với ánh mặt trời ngoài ban công, lúc này, ngay cả ánh mặt trời làm anh yêu thích cũng không cách nào có thể hàn gắn trái tim tan nát của anh.”