An Chỉ Nguyệt lo lắng nuốt nước bọt nói: “Không, tôi không có nhìn lén …”
Lạc Thập Thất cau mày: “Vậy cô ở ngoài cửa phòng cậu chủ lén lút làm gì?”
Nếu biết rằng đây là nhà Bộ Dực Thành thì cô đã bỏ trốn từ lâu, làm sao cô có thể có dũng khí để chờ ai đó phát hiện?
“Tôi … tôi …” An Chỉ Nguyệt không giải thích được tại sao nhìn lén, lập tức đổi chủ đề: “Tại sao lại đưa tôi tới đây? Các người muốn làm gì?”
Bộ Dực Thành nháy mắt với Lạc Thập Thất, Lạc Thập Thất hiểu ý liền đóng cửa phòng lại mà không nói lời nào.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, thân thể An Chỉ Nguyệt đột nhiên run lên, lo lắng nhìn về phía cửa, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt u ám của Bộ Dực Thành.
Lúc này, khát vọng sống sót trong cô bừng tỉnh, nặn ra một nụ cười cứng ngắc lấy lòng: “Chào… đã lâu không gặp anh.”
Bộ Dực Thành một tay đút túi quần, đi về phía An Chỉ Nguyệt.
“Tôi không nhìn lén, tôi không nhìn thấy gì cả …”
“Tôi xin lỗi, tôi thực sự không cố ý làm thương anh, dù là vết đâm mười năm trước hay vết thương trên mặt của anh bây giờ.
“Anh rộng lượng…… “
An Chỉ Nguyệt chậm rãi lui về phía sau hai bước, liền dán chặt cửa không chỗ nào thoát ra.
Đã nói nhiều như vậy, anh vẫn lạnh lẽo như băng, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
“Anh đừng… đừng qua đây.” An Chỉ Nguyệt căng thẳng đến mức giọng nói lắp bắp, run run.
Bộ Dực Thành đi đến trước mặt cô, dừng lại một bước, đột nhiên đưa tay trong túi quần ra trước mặt cô, giọng nói trầm thấp vô cùng dễ chịu: “Thuốc chống viêm, một ngày ba lần, mỗi lần một viên uống với nước ấm.”
Giọng nói của anh ta giống như một bác sĩ, An Chỉ Nguyệt từ hoảng sợ đến bất ngờ.
Thời gian như bị đóng băng, yên lặng đến đáng sợ.
An Chỉ Nguyệt hơi ngượng ngùng, một lúc lâu sau mới đưa tay lấy thuốc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn vạm vỡ trước mặt, nụ cười vẫn cứng đờ, “Cảm ơn!
xin hỏi ai đã thay quần áo cho tôi?”
Bộ Dực Thành: “Bác sĩ nữ đã thay.”
“Ừm …” An Chỉ Nguyệt đáp, hương mắt nhìn lên yếu ớt thấy một vết sẹo mờ trên mặt Bộ Dực Thành, mặc dù rất nông, nhưng nó khiến cô lo lắng, cô vội vàng xin lỗi: “À ừm… Tôi xin lỗi, vết thương trên mặt của anh không sao chứ? Tôi không cố ý ném đá anh, tôi chỉ là nhất thời hoảng sợ …”
“Không sao.” Bộ Dực Thành ngắt lời cô, vươn tay mở cửa, cánh tay lướt qua bên người An Chỉ Nguyệt.
An Chỉ Nguyệt sợ hãi, cô co người lại, nép vào bức tường bên cạnh, cảnh giác nhìn anh.
Cô tưởng anh sẽ đánh mình, cô run lên vì sợ hãi.
Hành động mở cửa của Bộ Dực Thành bỗng dừng lại, anh nhíu mày nhìn An Chỉ Nguyệt, giọng điệu lạnh như băng: “Mặc dù cô đã đâm tôi, nhưng tôi không có ý định trả thù.”
“Tôi …” An Chỉ Nguyệt muốn giải thích, nhưng anh đã mở cửa đi ra ngoài.
Cô sợ rằng anh sẽ trả thù.
An Chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó xoay người rời khỏi phòng đi theo Bộ Dực Thành.
Nhìn bóng lưng Bộ Dực Thành đang đi xuống cầu thang, trong đầu An Chỉ Nguyệt không ngừng hiện lên vết sẹo dài trên ngực của anh, cô cảm thấy rất khó hiểu.
Con dao cô đâm anh lúc đó là ở bụng chứ không phải ở trên ngực, không giống như vết sẹo do ca mổ để lại, chuyện gì xảy ra với anh mà để lại vết sẹo dài xấu xí như vậy?
An Chỉ Nguyệt bám vào lan can, thận trọng từng bước đi xuống lầu, cô vừa đi được hai bước bỗng thấy Bộ Dực Thành dừng lại giữa chừng.
Sau hai giây dừng lại, anh quay lên lầu.
An Chỉ Nguyệt thắc mắc.
Bộ Dực Thành đi đến bên cạnh cô, đột nhiên cúi xuống bế ngang cô lên, bước xuống không nói một lời.