“Ông ấy là một người chú ý tới sức khoẻ gấp trăm lần so với con trai mình.
Với tình trạng hiện tại, ông ấy không thể uống rượu được. Em không thấy trong phòng có một chai rượu vang chỉ còn một nửa thôi sao? Hơn nữa trong ly còn có rượu đang uống dở. Chứng tỏ là ông ấy đã uống rượu vang trong phòng trước khi chúng ta tới. “
Lam Tuyết cười bất lực cười, cô không khỏi thở dài.
Hách Nguyệt ôm vai cô, “Lam Tuyết, em biết không? Đừng để cái gọi đa͙σ đức qua mắt. Ngay cả ba mẹ, người thân cũng đừng để bị đa͙σ đức giả qua mắt.”
“Ý của anh là sao?”
“Ba mẹ sinh ra anh không phải vì yêu thương anh, họ chỉ muốn lợi dụng anh.
Họ muốn anh mang lại chút vinh quang cho cuộc đời họ, họ muốn anh nối dõi tông đường, và anh cần phải đấu tranh cho họ vì một điều gì đó vì lợi ích, loại gia đình này không hề tồn tại tình yêu thương. Họ đã trao cho anh một sống, vì điều này, anh không thể không nghe theo và sống như một con rối, như một cỗ máy. “
” … “Lam Tuyết đau khổ nhìn anh: “
Bất kể anh làm gì, em đều sẽ ủng hộ và nghe theo anh. “
Hách Nguyệt vươn tay ôm gáy cô rồi sờ nhẹ lên đầu, ôm mặt của cô, cúi đầu thì thào hỏi: “Không cần biết họ muốn gì, mánh khóe gì, chỉ cần em không rời khỏi anh, họ sẽ không thể làm gì em.”
“Ừm, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Chúng ta tạm thời đừng vội trở về, hãy ở lại đây giúp Huyền Thạc và Nhược Hi tìm ŧıểυ Bảo, thêm người thêm sức mạnh”.
‘Được rồi, em nghe anh.” Lam Tuyết mím môi mỉm cười, thì thầm bẽn lẽn: “Phu xướng phụ tuỳ, mọi chuyện đều do anh sắp xếp.”
Hách Nguyệt nhịn không được ngọt ngào, ôm eo cô kéo về phía trước, cúi đầu hôn lên trán cô thật lâu mới miễn cưỡng rời đi.
Sau nụ hôn nhẹ, anh buông Lam Tuyết ra, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, “Mau trở về thôi, chúng ta xem Huyền Thạc có tin tức về ŧıểυ Bảo chưa.”
“Mong rằng ŧıểυ Bảo sẽ không sao, bằng không Nhược Hi sẽ thực sự sụp đổ mất, cuộc sống vốn đang yên bình, hạnh phúc bỗng chốc bị đả kích như thế này.”
Lam Tuyết vừa đi vừa lẩm bẩm.
Hách Nguyệt xoa xoa lòng bàn tay cô, ôn nhu an ủi: “Nhất định sẽ không sao đâu.”
Trong bệnh viện.
Sau khi nhận được thông báo, Lư ŧıểυ Nhã đã đến bệnh viện để bảo vệ an toàn cho mẹ của Kiều tướng quân – bà Trần Tĩnh.
Nhưng điều cô không ngờ là ngoài vài quân nhân ra, còn có một người đàn ông khác mà cô không muốn gặp – Doãn đa͙σ.
Lư ŧıểυ Nhã phớt lờ anh.
Mà anh dường như cũng không có lời gì để nói.
Doãn đa͙σ đang ngồi trên ghế sô pha, còn cô thì ngồi ở cạnh giường bệnh bảo vệ Trần Tĩnh.
Sáng sớm, Trần Tĩnh thức dậy thấy đau đầu dữ dội, Lư ŧıểυ Nhã vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra.
Doãn đa͙σ không giúp được gì nhiều, nên chỉ có thể đi theo sau Lư ŧıểυ Nhã.
Sau khi kiểm tra xong, trở về phòng, Trần Tĩnh đang nằm trên giường buồn ngủ, bà đột nhiên nói: “Tối hôm qua tôi nằm mơ thấy một người đàn ông đáng sợ.”
“Một người đàn ông đáng sợ?” Lư ŧıểυ Nhã nghiêng người lo lắng: “Thưa bà, bà đã nhìn thấy ai?”
“Tôi không biết.”
“Người đó nói gì?”
“Tôi không thể nghe rõ, tôi quên mất …” Trần Tĩnh nói khi bà đang ngủ, mi mắt chùng xuống, miệng lẩm bẩm: “Người đó cướp đi cháu tôi, cướp đi cháu tôi …”
Doãn đa͙σ kích động chạy tới: “Bà ấy có chút ký ức, hãy đánh thức bà ấy dậy để nói ra ai đã mang ŧıểυ Bảo đi? Người kia nói cái gì … “