“Cô Lư, bữa trưa đã sẵn sàng, cô có ăn luôn bây giờ không? “
“Cảm ơn, làm phiền dì rồi.”
Lư ŧıểυ Nhã lễ phép trả lời, vội vàng hỏi: “Tôi muốn hỏi, mỗi ngày cậu chủ của dì đi làm khi nào?”
“Cái này…” Người hầu do dự.
Giọng nói quyến rũ của người đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng cô.
“Có vẻ như cô khá quan tâm đến hoạt động của tôi.” Giọng nói quen thuộc khiến trái tim Lư ŧıểυ Nhã chợt chấn động, cô nhanh chóng quay lại hướng phát ra âm thanh.
Doãn Đạo mặc một bộ quần áo bình thường, bước đi mạnh mẽ. Không khỏi che đi nụ cười nhếch mép xấu xa, mang theo chút lưu manh.
Doãn Đạo vẫy tay, người giúp việc nhanh chóng trở lại trong phòng bếp.
Không còn ai trong phòng khách rộng lớn.
Lư ŧıểυ Nhã liếc mắt một cái, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Hiện tại mọi người đều không ở nhà, anh không cần phải tỏ vẻ, anh rốt cuộc muốn sao? Mục đích gì?”
Đi tới trước mặt Lư ŧıểυ Nhã, Doãn Đạo nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô, cười xấu xa, thấp giọng hỏi: ” Mục đích của tôi không phải rất rõ ràng sao?”
Lư ŧıểυ Nhã cảm thấy người đàn ông này ở quá gần cô. Gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta và có thể cảm nhận được khí chất đàn ông mạnh mẽ hơn của anh, cô không thích cảm giác đó, vì vậy cô nhanh chóng lùi lại và nhìn anh.
“Tôi khiến anh thân thể không một mảnh vải ở trên tiêu đề khắp các mặt báo, khiến anh cả đêm chật vật treo mình cả đêm trên biển. Rõ ràng anh sẽ không giúp tôi, anh chỉ là đang muốn trả thù.”
Doãn Đạo nhướng mày với ánh mắt ngả ngớn, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa, anh cúi đầu ghé vào tai cô, Lư ŧıểυ Nhã nghiêng đầu tránh đi, nhưng anh vẫn nghiêng người về phía trước, hai khuôn mặt cách nhau chỉ một centimet.
Cô không thể né tránh, chịu đựng hơi thở nóng bỏng của anh, giọng nói từ tính nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô.
“Đúng vậy, cô đã đoán đúng, cô nghĩ xem tiếp theo tôi nên làm gì với cô mới có thể rửa hận?”
Lư ŧıểυ Nhã lo lắng nuốt nước miếng, bất giác lui về phía sau hai bước, cách Doãn Đạo mấy bước.
Mặc dù cô thường không sợ bất cứ điều gì, nhưng cô vẫn có một số lo lắng về những lời đe dọa và cảnh báo trắng trợn này.
“Nếu anh dám làm điều xằng bậy, ba mẹ anh cùng ba tôi sẽ không bao giờ tha cho anh.” Lư ŧıểυ Nhã dùng ba mẹ anh để uy hiếp anh.
Tuy nhiên cũng không có ích gì, Doãn Đạo chế nhạo thêm, nhìn xung quanh, hỏi: “Người mà cô đang nói đến ở đâu?”
“Họ …”
“Họ không có ở nhà, phải không?”
“Anh… “
Lư ŧıểυ Nhã chưa kịp nói xong, Doãn Đạo đột nhiên đem tay cô đặt lên lông ngực mình, đem cả người cô bế bổng lên.
(hình dung là bế kiểu công chúa) “Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!”
Lư ŧıểυ Nhã giãy dụa, sức lực rất lớn, nhưng với anh anh cũng không hề hấn chút nào, trực tiếp bế cô lên lầu.
Lúc này, Lư ŧıểυ Nhã giống như một con sư tử nhỏ tức giận, hỗn loạn đánh xung quanh người anh, nhưng không thể thoát khỏi.
“Đồ khốn kiếp, thả tôi xuống, anh muốn làm gì?” Lư ŧıểυ Nhã quát mắng, nghĩ đến cảnh người đàn ông dùng gậy bóng chày uy hiếp cô ở nước ngoài, cô đã toát mồ hôi lạnh.