Ngọn Sóng Tình Yêu
Chương 43 - Chương 43
Cô liền nghi ngờ lời nói của Kiều
Tiếu Tiếu.
Kiều Huyền Hạo nhìn thấy Kiều Tiếu
Tiếu cố tình đẩy Bạch Nhược Hy ra
cũng không vui vẻ mà đẩy hai tay
của cô ta ra khỏi tay mình. Sau đó
anh lạnh nhạt hỏi: “Tại sao sáng
sớm mà ông đã muốn tìm Nhược
Hy rồi?”
Kiều Tiếu Tiếu khoanh tay trước
ngực, thái độ lạnh đi vài phần: “Sao
em biết được. Dù sao thì ông cũng
gọi nó qua đó, nói có chuyện muốn
nói với nó.
Bạch Nhược Hy không dám lơ là lời
dặn dò của ông. Dù sao cô cũng sợ
ông biết chuyện cô và Kiều Huyền
Thạc xuất hiện ở đền thờ tối qua.
“Vậy em đi tìm ông. Hai người đi tập
thể dục đi.” Bạch Nhược Hy mỉm
cười với Kiều Huyền Hạo, rất có lỗi
nói: “Ngày mai em sẽ đi tập với anh.
Hôm nay để Tiếu Tiếu đi với anh đi.”
Kiêu Huyền Hạo vừa muốn mở
miệng, Kiều Tiếu Tiếu đã lập tức
cướp lời: “Sau này không cần mày
đi nữa. Anh hai có tao đi cùng rồi.”
Chuyện tranh giành tình cảm thế
này cũng không phải mới xảy ra lần
đầu. Bạch Nhược Hy đã sớm quen
rồi. Cô cười khổ, bình tĩnh trả lời lại
một câu: “Được. Vậy thì tốt.”
Nói xong, cô liền xoay người đi về
vườn phía Bắc.
Kiều Huyền Hạo gọi với theo:
“Nhược Hy…”
Lời của anh còn chưa ra khỏi miệng,
Kiều Tiếu Tiếu đã lập tức vòng tay
qua cánh tay anh, ôm chặt không
để anh đuổi theo. Ả làm nũng nói:
“Anh hai, đừng gọi nó nữa. Sau này
Tiếu Tiếu đi cùng anh mà.”
Kiêu Huyền Hạo bất lực hít thở sâu.
Anh dùng tay cào tóc, nặng nề nói:
“Tiếu Tiếu, em có thể phân biệt rõ
ràng được không. Anh là anh hai
em..
Kiều Tiếu Tiếu bĩu môi: “Em biết”
“Vậy thì kìm chế chút cái tính thích
sở hữu của em đi.”
Kiều Tiếu Tiếu dậm chân, tức giận
nói: Bạch Nhược Hy cũng là em
anh. Tại sao anh lại có thể có tình
cảm với nó lại không thể đối tốt với
em chứ?”
“Cô ấy với anh không có quan hệ
huyết thống.” Kiều Huyền Hạo thở
dài một hơi, vô cùng nghiêm túc
cảnh cáo: “Em nhớ kỹ cho anh.
Chúng ta là bà con trực hệ, là em họ
có quan hệ máu mủ. Đừng có…”
“Em không quan tâm” Kiều Tiếu
Tiếu tức giận đến bật khóc, thét lên
một câu cắt đứt lời của anh: “Em
không quan tâm máu mủ cái gì hết.
Em thích anh. Chính là thật lòng yêu
anh như vậy. Em không phải là trẻ
con ba tuổi. Em biết cái gì gọi là
tình thân, cái gì gọi là tình yêu.”
Kiêu Huyền Hạo khô khốc liếʍ môi,
chống nạnh đầy phiền não. Anh
ngẩng đầu nhìn lên trời mà hít thở
sâu, lại hít sâu lần nữa.
Kiều Tiếu Tiếu đã từng tỏ tình với
anh.
Anh cứ tưởng sau khi lớn rồi, đứa
em họ này sẽ trở lại bình thường.
Kết quả càng ngày càng tệ.
Anh bất lực lẩm bẩm một câu: “Tiếu
Tiếu, tình cảm này của em là không
bình thường. Tuyệt đối không thể.”
Kiều Tiếu Tiếu cười khổ. Mắt cô ta
lại lấp lánh nước, nhỏ giọng nói:
“Em chỉ nghe theo lời con tim. Em
sẽ không quan tâm tới mấy thứ đa͙σ
đức đó liệu có phải là bình thường
hay không. Em chỉ biết cả đời này
muốn ở bên anh hai. Chỉ khi ở bên
cạnh anh em mới không sợ bóng
tối, em mới cảm thấy an toàn. Đàn
ông cả thế giới này chỉ có anh hai
không phải là ma quỷ. Mấy người
khác đều đáng chết.”
Nói xong, từng giọt từng giọt nước
mắt cô ta rơi xuống. Giọt lớn giọt
nhỏ long lanh rơi đây mặt.
Ánh mắt biến thành sợ hãi, tràn đầy
thù hận.
Kiêu Huyền Hạo hoảng sợ, ôm lấy
Kiều Tiếu Tiếu vào lòng. Giọng nói
dịu dàng dỗ dành: “Tiếu Tiếu, đều
đã qua rồi. Tất cả đều đã là quá
khứ. Đừng ghi nhớ những chuyện
không tốt đó.”
Kiều Tiếu Tiếu ôm chặt lấy Kiều
Huyền Hạo, nước mắt ướt đẫm
quần áo anh. Chỉ có ở bên cạnh
Kiêu Huyền Hạo, cô ta mới lộ ra bộ
mặt yếu đuối của mình.
Cả đời này của cô ta đều không thể
nào quên đi bóng tối mà tuổi trẻ để
lại. Cô ta núp trong lòng anh khóc
nức nở: “Anh hai, anh càng đối tốt
với Bạch Nhược Hy thì em lại càng
hận nó. Em hận nó muốn chết rồi…”
Kiều Huyền Hạo sờ sờ đầu cô ta tỏ
vẻ hiểu ý. Lúc này anh trừ việc đau
lòng cũng không biết nên uốn nắn
suy nghĩ không bình thường của cô
ta thế nào.
Năm đó, Kiều Tiếu Tiếu mới tròn
mười tuổi đã bị người ta bắt cóc.
Bắt cóc hoàn toàn không phải vì
tiền mà đơn thuần chỉ vì mắc chứng
yêu trẻ con. Cô ta bị nhốt trong
hang tối đen, chịu đủ loại làm nhục,
thiếu chút nữa là không còn mạng.
Bọn bắt cóc trong lúc bị cảnh sát
truy bắt thì bị xe tông chết. Trước
khi chết chỉ nói ra tên của một ngọn
núi lớn.
Cả nhà đổ xô đi tìm, còn mời thêm
hàng ngàn lính cứu hỏa, cảnh sát
các kiểu cùng đi tìm Kiều Tiếu Tiếu.
Anh là người đầu tiên tìm được Kiều
Tiếu Tiếu chỉ còn lại một hơi thở
trong bóng tối.
Anh biết lũ ma quỷ làm hại em gái
đã chết rồi, đã bị trị tội rồi. Cho nên
âm thầm cứu Kiều Tiếu Tiếu ra
ngoài mà không hề thông báo cho
người khác.
Anh tìm một bệnh viện tư điều trị
cho cô, còn kêu bác sĩ che giấu
chuyện cô bị làm nhục.
Chăm sóc cho con bé hai ngày, đợi
thân thể của nó có chuyển biến tốt
mới thông báo cho người nhà.
Chỉ có như vậy, Kiêu Tiếu Tiếu mới
có dũng khí đối mặt với bạn bè và
người nhà, đối mặt với thế giới xấu
xa này. Sau đó rất lạc quan mà nói
một câu: “Em không sao.”
Việc riêng tư của nó bị anh giữ gìn
cẩn thận không lộ ra ngoài.
Đối với đứa em gái này, Kiều Huyền
Hạo không có cách nào cứng rắn.
Trừ việc chiều theo ý nó, anh cũng
chỉ có thể yêu thương chiều chuộng
nó mà thôi.
Anh nhẹ nhàng đẩy vai Kiều Tiếu
Tiếu ra, cúi người nhìn vào ánh mắt
ngập đây nước của cô ta, dỗ dành
nói: “Tiếu Tiếu, không được hận
Nhược Hy. Em ấy không làm sai gì cả
Kiều Tiếu Tiếu hít hít mũi, nhìn Kiêu
Huyền Hạo: “Nó sai ở chỗ khiến anh
hai chết mê chết mệt vì nó. Chỉ cần
anh hai không thích nó nữa, em
cũng có thể yêu thương nó.”
Kiều Huyền Hạo cười khổ, bất lực
lắc lắc đầu. Anh cầm lấy tay Kiều
Tiếu Tiếu dắt đi: “Đi thôi, đi tập thể
dục.’
Bạch Nhược Hy đi đến cửa vườn
phía Bắc.
Cô nhìn về phía con đường nhỏ đi
đến đền thờ, tim còn sợ hãi không
yên. Nhớ tới giọng nói con gái âm u
tối qua, cô không nhịn được mà đổ
mồ hôi lạnh một trận.
Cô có nên đi tìm đáp án không. Là
ảo giác hay quả thật có giọng nói
đó?
Mà lúc này, cô nhìn thấy một hàng
người xuất hiện ở con đường nhỏ.
Chú Lư đẩy ông từ bên đường nhỏ
đi ra. Theo sau còn có chú hai Kiều
Nhất Hoắc và anh tư Kiêu Đông
Lãng.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy chú Lư
liền cảm thấy rất xấu hổ, không dám
nhìn thẳng vào mắt chú mà cúi
người chào ông: “Chào buổi sáng
ông, chú hai, anh tư.”
Khuôn mặt ông đầy hiền từ cười
nói: “Nhược Hy, sớm vậy đã tới có
chuyện gì sao?”
Bạch Nhược Hy nhất thời hiểu rõ đã
bị Kiều Tiếu Tiếu lừa rồi. Ông vốn
không hề tìm cô.
Bạch Nhược Hy căng thẳng nắm
chặt tay, cắn cắn môi rồi mới mỉm
cười với ông: “Là con đến thăm ông
đó. Lâu rôi con không gặp ông.”
Kiêu Nhất Hoắc cười nói: “Nhược
Hy thật có lòng, chẳng trách ông
yêu thương con như vậy. Ngay cả
mấy đứa cháu trai cháu gái trong
nhà cũng không có hiếu như vậy.”
Hai tay Kiều Đông Lăng đút vào túi,
lạnh nhạt mở miệng mang theo
chút trào phúng: “Bởi vì không phải
là con cháu ruột thịt nên cô ta mới
càng phải cố gắng đối tốt đấy thôi.”
Bạch Nhược Hy từ từ nhìn về phía
Kiêu Đông Lăng.
Ham muốn tiền tài của người đàn
ông này đã biểu hiện rõ ràng ra rồi.
Anh sợ người khác tranh giành tài
sản với anh đến mức nào đây?
Mặc dù lớn lên giống người có học
thức, thế nhưng bản chất gian
thương và tham tiền đã sớm lộ hết
ra ngoài.
Bởi vì câu này của Kiều Đông Lăng
mà mọi người đều trở nên im lặng.
Lúc này, ông mới mở miệng hóa giải
sự lúng túng: “Nhược Hy, đến đây
nói chuyện với ông đi.
“Dạ „
Bạch Nhược Hy liền cùng mọi người
đi vào biệt thự vườn phía Bắc.
Từ cuộc nói chuyện có thể nhìn ra
được chú Lư hoàn toàn không nói ra
chuyện cô và Kiều Huyền Thạc xông
vào đền thờ.
Bạch Nhược Hy ở lại vườn phía Bắc
cùng ăn sáng với ông. Những người
khác đều đi làm rồi.
Trên bàn, ông đột nhiên quan tâm
đến chuyện hôn sự của Bạch Nhược Hy.
“ŧıểυ Hy, con có bạn trai rồi phải không?”
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài