Ngọn Lửa Xanh Lam

Chương 8: “Đều tại cậu cả”

Trước Sau

break

Dư Ngâm học tốt tất cả các môn, duy chỉ có Vật lý là điểm yếu. Thế nhưng thầy Trần dạy Vật lý lại rất quý mến, muốn rèn luyện thêm nên đã giao cho cô làm cán sự bộ môn.

Gần đây thầy Trần xin nghỉ phép một tuần, nhà trường sắp xếp giáo viên dạy thay cho lớp cô. Dư Ngâm tự nhủ phải nỗ lực phối hợp với giáo viên mới, tuyệt đối không được để công việc bổn phận bị chậm trễ. 

Chẳng ngờ, cô giáo này lại là giáo viên dạy chính của lớp 7, cô ấy còn bảo Dư Ngâm ngay trong tiết học hãy sang lớp đó tìm cán sự Vật lý để lấy xấp đề kiểm tra mới in.

Đó chính là lớp của Lục Ngọc Trạo.

Tim Dư Ngâm thắt lại. 

Cô nhìn giáo viên, định tìm một lý do để từ chối nhưng lại chẳng thể thốt nên lời. Cô sợ nếu mình làm việc thiếu hiệu quả sẽ khiến giáo viên có ấn tượng không tốt về mình. Cuối cùng, cô đành cắn răng xoay người bước ra ngoài.

Trong lòng cô thầm cầu nguyện, Lục Ngọc Trạo vốn là kẻ ăn chơi lêu lổng, chắc chắn sẽ không ngồi trong lớp, tốt nhất là hôm nay anh nghỉ học luôn đi cho rồi.

Bước chân cô chậm chạp lạ thường. Dư Ngâm cứ đi tới đi lui trước cửa lớp 7 đang trong giờ học một hồi lâu, mãi mới dám nhẹ nhàng gõ cửa. Cánh cửa đang mở sẵn, giáo viên đứng lớp đưa mắt nhìn ra. Sau khi nghe Dư Ngâm trình bày mục đích, cô giáo gật đầu rồi giúp cô hỏi xem ai là cán sự Vật lý của lớp.

Ngay lập tức, ánh mắt của cả lớp đều đồng loạt đổ dồn về phía sau. Ánh nhìn của Dư Ngâm cũng rơi vào vị trí cạnh cửa sổ ở dãy bàn cuối. Hai nam sinh đều đang gục mặt xuống bàn ngủ, dưới ánh nắng ban mai ấm áp, cô chỉ thấy hai mái tóc bù xù, một đầu quay sang trái, một đầu ngoảnh sang phải.

Giáo viên cũng đành bất lực, cô ấy không giảng bài nữa mà ra hiệu cho Dư Ngâm tự vào trong gọi người. Là học sinh lớp khác, đột ngột vào đánh thức người ta thì thật quá ngượng ngùng, nhưng nếu từ chối giáo viên trước mặt bao nhiêu người thì còn khó xử hơn. 

Dư Ngâm đành phải đánh liều bước vào.

Càng tiến lại gần, cô càng thấy bóng hình ngồi phía ngoài lối đi trông thật quen mắt. Đến khi dừng bước trước mặt anh, cô mới nhìn rõ khuôn mặt với sống mũi cao thẳng kia. 

Chẳng ngờ lại chính là người cô muốn tránh nhất - Lục Ngọc Trạo.

Vẻ mặt Dư Ngâm lập tức trắng bệch.

Tim cô đập nhanh đến mức tưởng chừng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, máu trong người sôi sùng sục vì hoảng loạn. Cô rất muốn quay đầu chạy trốn ngay lập tức, nhưng bản tính nhút nhát lại giữ cô đứng chôn chân tại chỗ.

Dư Ngâm cố gắng trấn tĩnh lại nhanh nhất có thể, thầm cầu khấn trời đất mong sao cán sự Vật lý của lớp 7 là cậu bạn đang ngủ bên cạnh kia chứ không phải anh. Cô lật mu bàn tay, dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn của nam sinh bên cạnh.

Gần như ngay lập tức, đối phương nhíu mày ngồi dậy.

Anh ta sở hữu đôi mắt phượng với phần đuôi hơi xếch, mỗi khi nheo mắt nhìn người lại toát ra khí chất tương đồng với Lục Ngọc Trạo, đều là kiểu người chẳng hề khách khí.

Tim Dư Ngâm khẽ run lên, cô cố tình hạ thấp giọng nói: “Cô Trần Ngọc Châu bảo tôi sang tìm cậu lấy xấp đề kiểm tra Vật lý.”

Vẻ mặt Đàm Nhiêu không chút biểu cảm, anh ta tùy tiện quờ tay vào hộc bàn, lôi ra một xấp đề dày cộp rồi chẳng buồn mở miệng, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Dư Ngâm tự mình kiểm tra.

Lúc này Dư Ngâm hoàn toàn không còn tâm trí đâu để bận tâm xem vị bạn học này tính tình ra sao, là do ngủ không đủ giấc hay vốn dĩ khó gần. Điều cô sợ nhất lúc này là làm đánh thức Lục Ngọc Trạo – người đang nằm bên cạnh như một con sư tử ngủ say.

Vì quá nóng lòng, đôi bàn tay lật giở xấp đề của cô cũng hơi run rẩy. Khi nhìn thấy tiêu đề đúng là môn Vật lý, cô vội vàng gật đầu: “Đúng là cái này rồi, cảm ơn cậu.”

Thậm chí còn chẳng kịp đếm lại số lượng, cô chỉ áng chừng rồi cầm lấy một xấp nhỏ, xoay người định rời đi ngay lập tức. Thế nhưng, cổ tay mảnh khảnh của cô đột nhiên bị một bàn tay to lớn tóm chặt lấy.

Vùng da tiếp xúc nóng rực như bị lửa đốt khiến lòng cô chùng xuống. Dư Ngâm bàng hoàng quay đầu lại, đập vào mắt là một đôi đồng tử đen sâu thẳm đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt ấy không hề có chút mơ màng nào của người vừa tỉnh giấc, dường như anh đã tỉnh từ lâu rồi.

“Người cậu cần tìm là tôi.”

Giọng nói sau khi ngủ dậy của Lục Ngọc Trạo trầm khàn và lười nhác, lại pha chút ý vị như đang muốn làm khó người khác. Dư Ngâm nghe ra được điều đó, cánh tay cô âm thầm gồng lên, lặng lẽ rút về phía sau. Lục Ngọc Trạo lập tức buông tay, cứ như thể hành động níu kéo vừa rồi chỉ là tiện tay giữ người lại.

Cô không muốn nói chuyện với anh, cũng chẳng thèm nhìn anh, chỉ cúi gằm mặt nói với giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Cô giáo bảo tôi sang lấy, bây giờ lớp đang cần dùng gấp.”

Cô định dùng danh nghĩa giáo viên để gây áp lực cho anh, nào ngờ Lục Ngọc Trạo hoàn toàn không để tâm. Anh tùy ý lấy một tờ đề, lật mặt trắng tinh lên rồi đặt ở mép bàn: “Ký tên vào đi, để làm chứng là cậu đã nhận đồ.”

Đúng là đồ thần kinh.

Chưa đầy một phút ở trong lớp mà Dư Ngâm đã cảm thấy như có gai đâm sau lưng, tưởng như mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình. Mà kẻ thủ ác gây ra mọi sự bối rối và căng thẳng này không ai khác chính là tên khốn lông bông trước mặt.

Cô không thắc mắc, cũng chẳng chần chừ, cầm lấy cây bút trên bàn anh rồi ký đại tên mình vào tờ giấy. Buông bút xuống, cô lập tức xoay người bước nhanh ra ngoài.

Khoảng cách chỉ chừng mười bước chân mà Dư Ngâm cảm thấy dài dằng dặc. Chỉ đến khi hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của những người lạ mặt kia, cô mới nhẹ lòng thở hắt ra một hơi.

Lục Ngọc Trạo đúng là kẻ tồi tệ. Trước đây cô cũng từng sang các lớp khác lấy đồ giúp giáo viên, mọi người đều đối xử rất khách sáo. Nhưng anh thì khác, mỗi ánh mắt anh nhìn cô đều khiến cô cảm thấy như một sự toan tính đầy ác ý. Chỉ cần nghĩ đến thôi là Dư Ngâm đã thấy lạnh sống lưng.

Cô vội vã bước về phía lớp mình. Thế nhưng vừa rẽ xuống cầu thang, phía dưới đột nhiên truyền đến một cảm giác âm ỉ, dường như có dòng chất lỏng vừa trào ra. Cô khựng lại ngay tức khắc, cảm giác này cô chẳng còn lạ lẫm gì, nhưng tính toán thời gian thì rõ ràng vẫn chưa đến kỳ kinh nguyệt.

Chẳng lẽ là do chuyện quan hệ kia ảnh hưởng sao? 

Cô không rõ, cô chỉ thấy vô cùng lo lắng vì mình không mang theo băng vệ sinh.

Thử bước tiếp vài bước, lại một dòng nữa trào ra. Lần này cô hoàn toàn khẳng định là mình đã đến kỳ thật rồi. Xấp đề kiểm tra trên tay bỗng chốc trở thành miếng sắt nung nóng. Lẽ ra cô phải đem xấp đề về lớp trước rồi mới đi nhà vệ sinh, nhưng lúc này cô chẳng còn đủ can đảm để đi tiếp nữa.

Trường Trung học Thủy Vô không bắt buộc mặc đồng phục, cô thường mặc là vì mình có ít quần áo riêng. Chiếc váy ngắn cô đang mặc vốn dĩ không đủ dày dặn, nếu lượng máu ra nhiều, e rằng chưa kịp về tới lớp thì vết bẩn đã thấm ra sau mông mất rồi. Cô hoàn toàn hoảng loạn, bất lực nhìn quanh hai đầu cầu thang.

Tiếng bước chân từ xa lại gần, từ phía cầu thang cô vừa đi xuống xuất hiện một bóng hình cao lớn bao trùm lấy cô từ trên cao. Cơ thể cô nảy sinh phản ứng sợ hãi tột độ với người này, đôi chân cứng đờ lùi về phía sau cho đến khi tấm lưng dán chặt vào tường.

Lục Ngọc Trạo cứ thế đi thẳng về phía cô rồi dừng lại ngay trước mặt. Khác hẳn với dáng vẻ ngái ngủ lúc nãy, ánh mắt anh hiện tại sắc sảo và lạnh lùng, anh nhìn xuống cô với vẻ cao ngạo khó tả.

“Đứng ở đây chờ người tình à?”

“...”

Sắc mặt Dư Ngâm vừa mới trắng bệch đã bị một câu nói của anh làm cho đỏ bừng vì giận dữ: “Ai thèm đợi cậu chứ!”

Nhưng càng kích động, vùng bụng dưới lại càng phản ứng nhạy cảm. Cô âm thầm khép chặt đôi chân, gương mặt lo âu dần chuyển sang tái mét.

Lục Ngọc Trạo khẽ cười nhạt, anh bước xuống thêm một bậc thang để đứng ngang hàng rồi hơi cúi người, đưa tầm mắt chạm thẳng vào mắt cô. Đôi mắt đào hoa vốn dĩ đa tình của anh khẽ nheo lại, chứa chan vẻ cợt nhả, anh chậm rãi buông lời: “Trong lòng cậu toàn nghĩ đến tôi hay sao? Đây rõ ràng là tầng lầu của Tư Nguyên Phong mà.”

Dư Ngâm tức đến mức bàn tay cầm xấp đề kiểm tra run bần bật.

Anh đúng là đồ không phải người...

Cô vốn là kẻ nhát gan yếu đuối, nhưng chẳng hiểu sao trước mặt người đàn ông này, cô lại luôn có dũng khí để phản kháng đôi chút. 

Nào ngờ, Lục Ngọc Trạo chỉ nhếch môi, dáng vẻ chẳng chút bận tâm. Ngay khi Dư Ngâm tưởng rằng anh chỉ tình cờ đi ngang qua và cuộc đối thoại khó ưa này sẽ kết thúc tại đây, thì anh đột ngột ấn mạnh vào vai cô, đẩy cô lùi xuống bậc thang.

Theo quán tính, cô loạng choạng bước hẫng xuống vài bậc. Vùng bụng dưới vốn đang âm ỉ lại đột ngột co thắt, một dòng nhiệt nóng hổi vuột khỏi sự kiểm soát, men theo đùi trong mà chảy xuống.

Dư Ngâm chết lặng tại chỗ. Cô hận, hận chính mình đã để lộ dáng vẻ nhếch nhác và thảm hại nhất trước mặt anh. Nhưng giữa tình cảnh này, cô thực sự chẳng biết phải làm sao nữa.

Sau khi trêu chọc cô, khóe môi Lục Ngọc Trạo vẫn còn vương nụ cười nhạt, nhưng ngay khi nhìn thấy vệt máu đỏ tươi đang chảy xuống chân cô, độ cong ấy bỗng chốc cứng đờ. Anh không mặc áo khoác, muốn che giúp cô cũng chẳng có cách nào. Trầm ngâm một lát, anh rút từ trong túi quần ra chiếc khăn tay luôn mang theo bên người.

“Cậu chảy máu rồi.”

Giọng điệu của anh bình thản đến mức cứ như thể chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình. Mà đúng là vậy thật, chắc chắn anh đang nghĩ đó là vấn đề riêng của cô mà thôi.

Dư Ngâm nghiến chặt răng quay đầu lại, ánh mắt hằn lên sự căm hận nhìn anh chằm chằm. Thế nhưng, cô không tài nào thốt ra nổi ba chữ “đều tại cậu cả”. 

Lời nói đó nghe cứ như đang làm nũng hay trách yêu, mà thứ cô muốn làm nhất lúc này chính là đẩy phăng anh xuống cầu thang cho khuất mắt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc