Trường cấp ba Thủy Vô là ngôi trường tư thục có học phí đắt đỏ bậc nhất Nam Thành, tỷ lệ đỗ vào các trường đại học trọng điểm hàng năm vượt xa trường công lập số 13.
Dư Ngâm, một cô gái sống cảnh cô độc chẳng khác nào trẻ mồ côi, sở dĩ có thể chuyển vào Thủy Vô đều là nhờ bóng vía của dì Mạnh hàng xóm. Dì ấy làm việc trong ngành giáo dục, chồng là kiểm sát viên nổi tiếng nhất thành phố, trong nhà còn có cậu em trai làm kinh doanh, nên kinh tế dư dả, chẳng bao giờ phải lo chuyện tiền nong.
Dì Mạnh có một người con trai bằng tuổi cô, tên là Tư Nguyên Phong. Vì ba mẹ bận rộn công tác, từ nhỏ cậu ấy đã sống ở nhà bà nội, cũng chính là căn nhà đối diện nhà cô.
Trong một lần tai nạn, cậu bị va đầu khiến máu chảy không cầm được, kho máu bệnh viện gần đó lại đang khan hiếm trầm trọng. Mẹ cô lúc ấy đã đứng ra, truyền cho cậu ấy rất nhiều máu mới cứu được mạng cậu ấy về.
Năm sau đó, mẹ cô qua đời vì tai nạn. Ngày hôm ấy, dì Mạnh ôm lấy cô khóc nức nở, bảo rằng mẹ cô là ân nhân của hai nhà Mạnh - Tư, và từ nay về sau, cô sẽ là em gái của Tư Nguyên Phong.
Cứ thế, cô và cậu ấy trở nên thân thiết, cùng nhau lớn lên. Cô cũng nhận ân huệ từ dì Mạnh, được dì giúp chuyển trường và lo liệu toàn bộ học phí.
Dư Ngâm biết rõ lòng mình, cô thích Tư Nguyên Phong. Cô thích tính cách cậu ấy tốt, thích cậu ấy học giỏi, thích cả gia cảnh giàu sang của cậu ấy. Cô muốn cả đời này được bám dính lấy cậu ấy, không bao giờ tách rời.
Nhưng cô cũng cảm nhận được rất rõ, dù Tư Nguyên Phong đối xử tốt với cô đến mức khiến bao người ghen tị, thì trong đó cũng chẳng hề có lấy một tia mập mờ nam nữ nào.
Để giữ gìn hơi ấm này, cô chỉ đành lợi dụng cơ thể vốn ốm yếu quanh năm để đổi lấy sự thương hại của cậu ấy, tự tạo cho mình một vỏ bọc mong manh, yếu đuối như gió thổi là bay.
Tiếng chuông tan học vừa reo, Dư Ngâm vơ vội chiếc cặp sách đã thu dọn từ trước, định sang lớp bên cạnh tìm Tư Nguyên Phong. Nhưng vừa mới len qua cửa sau, cô đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp khiến bản thân cảm thấy vô cùng tự ti ấy.
Lục Điểm Lôi – người đang theo đuổi Tư Nguyên Phong cuồng nhiệt dạo gần đây.
Cả trường đều đồn ầm lên rằng ba cô ấy là “quan lớn” trong tỉnh, mẹ thì nắm trong tay công ty sản xuất phim danh tiếng ở Hollywood, hai mươi năm trước đã lọt vào danh sách tỷ phú Forbes, sự nghiệp lẫy lừng như mặt trời ban trưa.
Có một tình địch như vậy, Dư Ngâm lo đến mất ăn mất ngủ.
Cô đứng nép sát vào tường ngay cửa lớp mình, không dám bước tới. Rất nhanh sau đó, bóng dáng nam sinh cao ráo quen thuộc trong tâm trí bước ra từ cửa chính.
Lục Điểm Lôi nở nụ cười xinh đẹp, bước nhanh tới gọi: “Tư Nguyên Phong!”
Một cô gái xinh đẹp nhường ấy, đến giọng nói cũng ngọt ngào đến thế. Dư Ngâm lặng lẽ siết chặt quai cặp, móng tay găm sâu vào da thịt, vậy mà chẳng hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Những lời họ nói sau đó cô chẳng nghe lọt, bên tai chỉ còn tiếng ong ong, trong lòng hoảng loạn đến mức ngạt thở. Nương theo cơn khó chịu đang dâng lên, cô buông mình khuỵu xuống đất, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
“Bạn ơi, bạn sao vậy?!”
Một nữ sinh đi ngang qua vội vàng chạy đến đỡ cô.
Những ngón tay Dư Ngâm túm chặt lấy cổ áo, cô thở không ra hơi, cũng chẳng thốt nên lời, chỉ biết lắc đầu liên tục với cô bạn tốt bụng kia.
Xung quanh lại có thêm vài bạn học xúm lại, sự hỗn loạn nho nhỏ ấy đã đủ để thu hút sự chú ý. Ở cách đó không xa, Tư Nguyên Phong liếc mắt một cái đã bắt gặp ngay cảnh Dư Ngâm ngã xuống. Cậu ấy gạt món quà không rõ là gì mà Lục Điểm Lôi vừa đưa sang một bên, sải bước thật nhanh chạy tới.
“Dư Ngâm!”
Giọng cậu ấy đầy vẻ sốt sắng lo lắng.
Món quà trao đi bị ngó lơ, cả người Lục Điểm Lôi cứng đờ tại chỗ. Đến khi phản ứng lại, ánh mắt cô ấy lập tức đuổi theo bóng lưng cậu ấy.
Lại là cái con “bạch liên hoa” chết tiệt này!
Lại bệnh!
Lại ngất!
Cô ấy chẳng còn nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu rồi.
Thế mà Tư Nguyên Phong cứ “dính” cái chiêu này mới tức chứ.
Dư Ngâm choáng váng nửa thật nửa giả, cảm thấy mình hình như bị tụt đường huyết thật. Cô vừa định mò túi tìm chút gì đó bỏ bụng thì Tư Nguyên Phong, người vốn hiểu rõ bệnh tình của cô, đã nhanh hơn một bước lấy ra viên kẹo cứng mang theo bên người, bóc vỏ rồi nhét vào miệng cô.
“Buổi trưa lại không ăn cơm phải không?”
Trong giọng nói mang theo sự trách móc của một người anh trai.
Dư Ngâm gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Tư Nguyên Phong không nói thêm gì nữa, thấy sắc mặt cô đã từ từ hồng hào trở lại, cậu ấy mới nắm lấy cánh tay cô, dìu cô đứng dậy.
“Đi thôi, mình cùng về nhà.”
Trong miệng Dư Ngâm đang ngậm kẹo, nhưng trong lòng lại như vừa được rưới cả một hũ mật, ngọt đến mức khiến cô choáng váng thật sự. Cô không dám để lộ vẻ quá vui mừng, chỉ dùng giọng điệu yếu ớt hỏi: “Tớ có làm lỡ dở việc riêng của cậu không?”
Tư Nguyên Phong đáp: “Không đâu, tớ cũng đang định về nhà đây.”
Vốn dĩ hai người sống đối diện nhau mà.
Dư Ngâm mím chặt môi, không nói gì thêm.
Chẳng cần bất kỳ cử chỉ thân mật nào, chỉ cần cậu ấy ở bên cạnh, cô đã thấy an lòng. Tựa như con thuyền nan rách nát lênh đênh giữa biển khơi, cuối cùng cũng tìm được hải trình trở về rõ ràng và yên ả.
Tư Nguyên Phong chính là hướng đi tươi sáng nhất của cuộc đời cô.
Hai người sóng vai bước ra khỏi tòa nhà giảng đường. Vì lo lắng cơ thể Dư Ngâm vẫn còn khó chịu, Tư Nguyên Phong luôn để mắt đến tình trạng của cô.
Nào hay biết lúc này, cô đã lâng lâng như đang đi trên mây.
Cách đó không xa, tiếng bóng rổ đập vào vành rổ vang lên bình bịch, hòa nhịp với tiếng tim đập của Dư Ngâm, thình thịch thình thịch.
“Á!”
Quả bóng rổ bất ngờ nảy mạnh đến ngay trước mặt khiến cô giật mình hét lên thất thanh, tay ôm chặt ngực, mặt mày trong nháy mắt trắng bệch.
Còn khó coi hơn cả lúc giả bệnh ban nãy.
Quả bóng bay tới kia đã lăn ra xa.
Kẻ ném bóng thì đang thong dong bước lại gần.
Ánh hoàng hôn chập choạng chưa tắt hẳn, sắc cam đỏ bao trùm một nửa tòa nhà, làm nhòe đi những góc tường sắc cạnh. Dường như mọi luồng sáng sắc bén nhất đều hội tụ trên gương mặt thâm trầm, góc cạnh của người con trai trước mặt cô.
Lông mày rậm đè thấp xuống đôi mắt, khí thế bức người.
Dư Ngâm có chút xấu hổ vì tiếng hét vừa rồi, cảm giác như mình đã vô tình chọc giận đối phương nên mới bị người con trai lạ mặt này nhìn chằm chằm bằng ánh mắt trần trụi đến thế.
Hai má cô nóng bừng nhưng sống lưng lại lạnh toát.
Lục Ngọc Trạo nhặt lại bóng, bên tai vẫn còn văng vẳng lời tố cáo ồn ào của cô em gái ban nãy. Đã đi “cọc tìm trâu”, theo đuổi cái thằng mặt trắng thư sinh kia thì thôi đi, đằng này còn bị tình địch đè đầu cưỡi cổ, chỉ có mỗi cái tài cán là chạy về tìm anh khóc lóc, đúng là mất mặt chết đi được.
Anh nheo mắt, đánh giá kỹ càng “con hồ ly tinh lẳng lơ” trong lời kể của em gái.
Dáng người mảnh mai, mặc chiếc áo thun ngắn tay màu trắng tinh mềm mại, ôm sát lấy cơ thể, thắt chặt vòng eo thon nhỏ. Cô đứng đó, trông hệt như một cô con gái ngoan ngoãn, gia giáo.
Điềm tĩnh, nhu mì, trong trẻo, đáy mắt còn vương chút sợ sệt.
Lục Ngọc Trạo thu ánh mắt lại.
Lạnh lùng lướt qua trước mặt hai người.