Khi tôi tỉnh lại, nước mắt vẫn rớt rơi. Nhìn thấy Giang Dục, tôi nhào vào lòng anh, siết ghì lấy anh. Anh còn sống… Vẫn còn sống!
Tôi cọ mặt vào cổ anh, hơi thở nơi anh, hơi ấm của anh khiến tôi an tâm vô cùng. Người anh hệt như bị điểm huyệt, sững sờ, cánh tay anh lơ lửng, không chạm vào tôi.
- Em gặp ác mộng à?
- Ừ, em mơ ghê lắm, may mà tỉnh dậy rồi.
- Mơ tương phản với đời thôi.
Sau khi tiêm xong, Giang Dục định đưa tôi về nhà.
- Mẹ em không ở nhà, em sợ Tống Lâm Diễn lại hành hạ em.
Anh cau mày, nói: “Qua nhà bạn ở.”
- Em cũng nghĩ như vậy! Giang Dục, em qua nhà anh tá túc được không?
Anh ho khan, nét mặt nghiêm nghị nhưng đôi tai đã ửng lên.
- Trần Nhạc Hinh, em không có bạn à?
Bạn trai tương lai… có được tính không?
- Vâng, em tệ lắm, không có bạn.
Giang Dục bó tay với tôi, đành dẫn tôi về nhà. Cuối cùng tôi cũng được gặp em trai anh, Giang Tuỳ. Bé con ngồi ở nhà bà hàng xóm, ngoan ngoãn đợi anh đến đón.
Giang Dục dắt tay em, nói: “Có chị đẹp tới chơi, em chào chị đi.”
- Em chào chị ạ.
- Chào em bé~~
Tôi ngồi xổm xuống, xoa gương mặt bụ bẫm như nhóc Shin của em, mũi tôi bắt đầu chua chua.