Tiếng chuông vang lên bên tai. Mắt cá chân Yên Lộ vẫn còn vướng cái qυầи ɭóŧ, cậu giãy giụa mở mắt, bắt máy, mơ màng nghe một hồi rồi đột nhiên ngồi bật dậy.
Chết cha, hôm nay phải đi thi đấu. Hôm qua cậu còn mải đắm chìm trong chuyện sống chung với Chung Tông, quên béng luôn chuyện này.
Đỡ cái eo đau nhức, lao vào phòng tắm, chân run lẩy bẩy xử lý sạch sẽ trong ngoài, mặc quần áo, xách chiếc ba lô đã sắp xếp đầy đủ từ sớm, cậu trèo lên giường hôn lên mặt Chung Tông hai cái xong mới phi ra khỏi cửa.
Lên ô tô, kéo bịt mắt, ngủ một giấc đến choáng váng.
Đến nhà nghỉ, không muốn ăn gì hết, cậu khóa di động, bôi thuốc vào hậu huyệt rồi ngủ thẳng đến hôm sau. Đến khi tỉnh dậy lại không ngừng phi vó ngựa chạy lên võ đài. Cho tới tận đêm khuya, mãi mới nghỉ ngơi được một tí, Yên Lộ nhìn hơn chục cuộc gọi nhỡ trên điện thoại mới nhảy dựng lên hãi hùng. Cậu vội gọi lại, tút tút hai tiếng Chung Tông nhanh chóng bắt máy.
Yên Lộ ngồi trên giường nhà nghỉ cởi giày, dùng vai kẹp điện thoại: “Sao vậy?”
“Cậu đi thi đấu rồi?”
“Ừ?”
“Hôm trước tôi quên mang bao, giờ cậu ra hiệu thuốc mua ngay thuốc tránh thai đi.”
Nhất thời Yên Lộ ngây người, sau đó cấp tốc đạp giày lao ra khỏi nhà nghỉ. Ai ngờ đi được nửa đường lại bị huấn luyện viên gọi lại, có học viên ở bên ngoài đánh nhau, bây giờ bị bắt vào đồn cảnh sát.
Huấn luyện viên muốn Yên Lộ đi cùng mình lên đồn. Yên Lộ vừa nghe thấy đàn em đánh nhau bèn mặc kệ tất cả. Ngày mai còn thi đấu, mắt xích lại xảy ra chuyện, muốn sống nữa không đây! Chẳng hiểu chuyện gì cả!
Yên Lộ nhanh chóng đi cùng huấn luyện viên, hai người bận rộn một hồi, nộp số tiền bảo lãnh lớn lại gọi điện nhờ quan hệ mới miễn cưỡng đưa được đàn em phạm lỗi kia về nhà nghỉ.
Mệt đến tận nửa đêm, Yên Lộ uể oải vô cùng, chỉ kịp tắm rửa, lúc đầu dính gối liền ngủ thẳng cẳng.
Ngày hôm sau cậu mới nhớ ra chuyện Chung Tông dặn, lo sợ bất an mua thuốc tránh thai về, đọc hướng dẫn nói phải uống trong vòng 72 giờ sau khi quan hệ, không khỏi gãi đầu gãi tai.
Từ tối hôm đó đến bây giờ, cũng qua gần 72 tiếng rồi.
Yên Lộ ôm tâm lý may mắn mà uống thuốc. Cậu vẫn còn phải thi đấu, phải tiếp tục tập luyện.
Một tuần sau khi cuộc thi kết thúc, Yên Lộ thu dọn đồ đạc trở về trường, rồi trở về ngôi nhà của mình và Chung Tông.
Thời gian của hai người thật không khớp chút nào, Chung Tông đã theo giáo sư ra ngoài, phải đi một tuần mới về.
Yên Lộ rất không cam tâm, gọi video với Chung Tông, nhìn mái đầu rối bù của hắn, ngủ trên cái giường cứng ngắc ở nông thôn, trông mà khiến cậu vừa buồn cười vừa đau lòng. Nói chuyện một tiếng đồng hồ Yên Lộ mới cúp máy.
Căn phòng quá trống trải, cậu ôm mèo con nghịch máy tính, một đêm lạnh lẽo tĩnh mịch hư không trôi qua. Ngày hôm sau, cậu cầm đồ đạc chạy về ký túc. Khi nào Chung Tông về sẽ qua đón cậu.
Một tháng sau.
Yên Lộ mới bước xuống đài thi đấu, cả người như thoát lực, lại còn buồn nôn nữa. Ngồi trên xe về trường cậu cũng nôn cả một đường. Yên Lộ không quá để tâm, cậu bị say xe mà, lần này nặng hơn tí chút thôi, không có gì phải nghĩ. Đến khi về nhà vẫn không đỡ, đầu óc không tỉnh táo, cậu thiếp đi đến tận tối.
Mỗi lần Yên Lộ thi đấu trở về, Chung Tông sẽ làm một bữa cơm lớn ăn mừng.
Gần đây Yên Lộ thèm ngủ vô cùng, hắn vào phòng vừa dỗ vừa lay, cứng rắn ép Yên Lộ đang ngủ đến mềm nhũn dậy.
Được dắt tay vào bàn ăn, Yên Lộ mệt mỏi rã rời, mắt vừa nhìn đến các món, mùi hương bình thường thật mê người hôm nay biến thành buồn nôn muốn chết.
Yên Lộ chạy vù vào toilet, cả cơ thể úp lên bồn cầu. Lúc bước ra, đập vào mắt là sắc mặt nặng nề ngồi trước bàn cơm của Chung Tông. Hắn đưa cho cậu ly nước. Yên Lộ đang uống thì nghe thấy câu hỏi khẽ khàng bay sang từ bên cạnh: “Lần trước cậu uống thuốc tránh thai chưa?”
Yên Lộ suýt thì sặc, chột dạ vô cùng, lắp bắp đáp: “Uống… Uống rồi mà.”
Nhìn biểu tình của Yên Lộ, Chung Tông đã hiểu cả.
Hắn ra khỏi nhà, Yên Lộ có chút hoang mang ngồi xuống ghế, nhìn những đĩa thức ăn trên bàn, cơn buồn nôn lại tới. Cậu bụm lấy miệng, rời xa bàn ăn, kinh hoàng nghĩ tới một chuyện, “Không phải chứ…”
Sự thật chứng minh, hậu quả của tâm lý may mắn rất nặng nề.
Yên Lộ ngồi trên sofa, nhìn que thử thai với hai vạch đỏ rực trên bàn trà mà đần người. Chung Tông cũng im lặng, nhìn que thử thai hồi lâu mới đứng dậy bước ra ngoài hành lang, gọi một cuộc điện thoại.
Tim Yên Lộ đập rất nhanh, chuyện này phải xử lý sao đây, uống thuốc phá thai?
Còn chuyện gì nữa chứ, hẳn là cậu dính bầu vào cái lần tháng trước, cũng tại không uống thuốc đúng thời gian. Nhưng phá thai ư? So sánh với chuyện mang bầu, cậu càng không muốn phá thai.
Trong đầu luân chuyển biết bao ý nghĩ, từ hoang mang lúng túng, đi đến một một quyết định thật chắc chắn. Cậu ôm lấy bụng, không ngờ lại bình tĩnh hơn. Không luống cuống nữa, hoảng loạn chỉ khiến bản thân đưa ra những quyết định thiếu sáng suốt.
Yên Lộ rút một điếu thuốc muốn giải tỏa chút áp lực, lửa vừa châm lên lại bị Chung Tông đoạt lấy. Hắn vứt điếu thuốc sang một bên, kéo tay Yên Lộ ra khỏi cửa.
“Đi đâu?”
“Bây giờ muộn quá, sợ không kịp mất.”
“Không kịp cái gì?”
“Đúng rồi, cậu mang chứng minh thư không?”
“Cái gì?”
“Chúng ta phải về nhà cậu một chuyến.”
Chung Tông nói rất nhanh, chân bước cũng vậy. Yên Lộ gần như bị hắn dắt mà đi. Cậu đoán Chung Tông muốn đưa cậu tới bệnh viện. Nghĩ đến đây, bước chân Yên Lộ dừng lại, vung tay khỏi hắn, im lặng đứng nguyên vị trí.
Cậu thấy Chung Tông quay lại mới mở miệng, “Tôi hối hận rồi.” Không đợi hắn đáp lời, cậu đã tiếp tục nói: “Hồi trước tôi nói không muốn có con ấy, bây giờ có rồi, tôi lại không muốn bỏ nó.”
“…”
“Cho nên cậu không phải vội, tôi không đi bệnh viện đâu.”
Chung Tông nhìn cậu hồi lâu, thấy ánh mắt rất kiên định và có hơi phản kháng của cậu, hắn đột nhiên cười phá lên. Một lần nữa bắt lấy tay Yên Lộ, rảo bước về phía trước, “Ai bảo muốn đưa cậu vào viện?”
Yên Lộ bị dắt tay chạy theo hắn, nghe thế lấy làm hoang mang, “Vậy chúng ta đang đi đâu?”
Chung Tông nở một nụ cười giảo hoạt, nháy mắt một cái, “Đến nhà cậu trộm sổ hộ khẩu, chúng ta kết hôn đi!”
Chung Tông dừng bước, quỳ một gối xuống đất, ôm lấy eo Yên Lộ, hôn hôn lên bụng cậu, “Yên Yên, tôi muốn tới nhà xin cưới cậu, đây là của hồi môn tuyệt với nhất cậu dành cho tôi.”
Yên Lộ che bụng, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Tay chạm lên gò má đỏ hồng vì hưng phấn của Chung Tông, “Cậu còn muốn giữ mặt mũi không hả, của hồi môn cái gì, là sính lễ tôi cưới cậu. Bạn học Chung Tông, tôi có thể tới nhà cậu cầu hôn chưa?”