Quách Mậu Tuyết bay qua đó thăm Tưởng Nam Khanh, biết được cuối cùng cô ấy cũng quyết định về nước, lao vào cái ôm của Mục Lăng Thành, Quách Mậu Tuyết mới yên tâm rời đi.
Anh quay cuối cùng kết thúc trong đêm, ngày hôm sau, đoàn phim tổ chức buổi lễ đóng máy.
Đêm đó, Quách Mậu Tuyết bay từ Ý về thành phố C.
Cô biết gần đây Cố Trí Dương đang nghỉ ngơi, cho nên mua một chai rượu đến nhà anh.
Cô cảm thấy lúc đóng bộ phim này đã hiểu ra rất nhiều thứ, muốn tìm Cố Trí Dương vừa uống rượu vừa chia sẻ.
Nhưng mà làm thế nào cô cũng không ngờ được.
Cô lại… ngủ với Cố Trí Dương.
Ngày hôm sau Quách Mậu Tuyết tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên giường của Cố Trí Dương, trên người còn mặc áo của anh, cơ thể lại không thoải mái lắm.
Mặc dù bên ngoài không thiếu scandal giữa cô và Cố Trí Dương, nhưng trên thực tế, hai người họ chả có gì cả.
Cố Trí Dương là học trưởng của cô, giúp cô giới thiệu tài nguyên, dạy cho cô kinh nghiệm diễn xuất, nói chung là anh giúp đỡ cô rất nhiều. Đứng từ góc độ nào đó, mọi người trên mạng nói scandal của hai người mà không có lửa thì làm sao có khói được.
Nhưng mà từ trước đến nay, hai người họ chưa từng có quan hệ nào khác!
Còn bây giờ, hình như là có rồi.
Cố Trí Dương mặc đồ ngủ màu xám, hai chân vắt chéo, vai tựa lên khung cửa, cặp mặt đào hoa dán chặt lên người cô, anh cười như không cười, không hiểu sao lại mang theo vài phần tủi thân.
Đầu óc Quách Mậu Tuyết như muốn nổ tung: “Chuyện này một cây chẳng làm nên non được, có phải anh có ý đồ với em hay không, chắc chắn là tối qua anh nhân lúc em uống say làm vậy với em, sau đó đợi em tỉnh dậy đổ hết lỗi cho em?”
Cố Trí Dương nhíu mày: “Em không biết tối qua em rót cho anh bao nhiêu rượu à?”
Anh tiến lên mấy bước, hai tay chống lên thành giường, cả người nghiêng về trước, xít lại gần cô.
Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô: “Cô gái nhỏ này, đêm hôm khuya khoắt lại cầm rượu chạy đến nhà một người đàn ông, sau khi uống say thi tỏ tình với người ta, em giải thích thế nào đây?”
“Đấy là em quá tin tưởng anh, hay là anh không có tự tin với ngoại hình của mình?”
“…”
Sửng sốt một lúc lâu, Quách Mậu Tuyết mới kịp phản ứng lại, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Anh nói em, em, em tỏ tình với anh ấy hả?”
Kích thích thế, sao cô lại chả nhớ gì nhỉ? Quách Mậu Tuyết cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra ngoài rồi.
Đôi mắt đào hoa sáng rực kia cứ dán chặt lên cô, đuôi mắt cong cong mang theo vài phần ngả ngớn nhưng lại rất quyến rũ, giọng trầm thấp đầy gợi cảm: “Em nói xem?”
Quách Mậu Tuyết nuốt một ngụm nước bọt: “Từ từ đã, em thấy, đây chỉ là lời một phía, em, em không thể tin được!”
Trên mặt Cố Trí Dương tràn đầy thất vọng: “Xem ra em không định phụ trách đúng không?”
“Thôi, quên đi, coi như anh hầu hạ em miễn phí.” Anh đứng thẳng người, rũ mắt nhìn cô.
“…”
Quách Mậu Tuyết cọ cọ mũi, khẽ lầm bầm: “Đừng có làm như bản thân thiệt thòi lắm, ai biết được mấy năm qua anh ngủ với bao nhiêu nữ nghệ sĩ chứ? Có khi ăn sạch cả nam lẫn nữ luôn rồi!”
Lông mày Cố Trí Dương giật giật, nửa đùa nửa thật nói: “Mấy năm nay anh chỉ có mỗi scandal với em. Thậm chí anh còn chưa thực hiện một cảnh hôn nào.”
“…”
“Thế em có chịu trách nhiệm không?”
“…”
Nhìn cô bị dọa sợ, Cố Trí Dương bật cười, anh không đùa cô nữa, mà đi đến tủ lấy một bộ quần áo mới: “Tối hôm qua em nôn, anh đã gọi bảo mẫu thay quần áo cho em, đây là đồ mới, dựa theo kích cỡ của em đấy.”
Nói xong còn xoa xoa đầu cô: “Một cô gái nhỏ lại đi tìm đàn ông vào ban đêm để uống nguy hiểm lắm. May là đàn anh của em rất tử tế đấy.”
Lúc này Quách Mậu Tuyết mới phản ứng lại, mặt vì tức giận mà lúc xanh lúc đỏ, giây tiếp theo, cô ném cái gối về phía người kia: “Cố Trí Dương, anh dám giở trò với em!”
Nhưng mà Cố Trí Dương đã đoán được từ trước, lúc Quách Mậu Tuyết ném qua, anh đã nhanh tay đóng cửa phòng ngủ lại.
Quách Mậu Tuyết nắm tóc, nhịp tim cũng dần ổn định, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi thất vọng.
____
Phòng ngủ của Cố Trí Dương ở tầng 2, lúc Quách Mậu Tuyết mở cửa đi ra ngoài, cô thấy anh đang dựa vào lan can, tay đang cầm điện thoại, không biết là xem gì.
Thấy cô đi ra, ánh mắt anh lướt qua eo cô, gật đầu: “Rất vừa đấy chứ.”
Quách Mậu Tuyết nhớ lại lúc nãy bị anh trêu có hơi xấu hổ, cô hơi mất tự nhiên bước tới: “Vậy, buổi chiều phải phiền đàn anh rồi, em phải về nhà.”
Cố Trí Dương ngước mắt, đưa điện thoại cho cô xem: “Đây là cái gì?”
Đây là tin tức giải trí, kèm theo ảnh chụp một người đàn ông đeo khẩu trang nắm tay Quách Mậu Tuyết cũng đang đeo khẩu trang.
Quách Mậu Tuyết nói: “Đây là Triệu Nghị, nam chính trong bộ phim mới của em, tổ chương trình sắp xếp như vậy để cọ nhiệt thôi.”
Cố Trí Dương nhìn tấm ảnh kia, đôi mắt cô híp lại, dù đeo khẩu trang như vẫn có thể hình dung được nụ cười tươi như hoa của cô. Anh lười biếng ngước mắt lên: “Xem ra em rất hưởng thụ cảm giác cọ nhiệt này đấy nhỉ?”
“Nào có?”
“Không có sao?” Cố Trí Dương lại nhìn tấm ảnh kia, rồi quay sang hỏi Quách Mậu Tuyết, “Hai người quen biết bao lâu rồi?”
“Ba tháng.”
“Rất thân hả?”
“Tàm tạm.”
“Hai chúng ta quen biết bao lâu rồi?”
Quách Mậu Tuyết sửng sốt một chút, suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời: “Từ năm nhất đại học đến giờ cũng được… chín năm rồi.”
“Vậy em thân với anh hơn hay thân với cậu ta hơn?”
Quách Mậu Tuyết nhìn anh, có hơi buồn cười: “Đàn anh à, anh uống lộn thuốc hả?”
Cố Trí Dương tiếp tục nhìn cô: “Lúc chúng ta vướng vào scandal có nắm tay chụp ảnh như này không?”
“…”
“Thích?”
“…”
“Có phải hai người là phim giả tình thật không?”
“Anh nói bậy gì thế?”
“Vậy thì sao lại nắm tay chứ? Cọ nhiệt thì cọ nhiệt thôi, tại sao cậu ta lại nắm tay em? Hơn nữa… em còn cười vui vẻ như vậy?”
Quách Mậu Tuyết thật sự bật cười: “Anh mở to mắt lên mà nhìn cho rõ, nắm tay ở đâu chứ, cậu ấy chỉ cầm cổ tay của em thôi. Lúc đó sắp chuyển sang đèn đỏ, cậu ta chỉ kéo em đi nhanh hơn, đúng lúc bị chụp lại… Không đúng, sao em phải giải thích với anh?”
Cố Trí Dương thở dài, cất điện thoại vào túi áo, vuốt vuốt mi tâm.
“Đàn anh, anh sao thế, anh khó chịu ở đâu hả?”
Cố Trí Dương nâng mí mắt lên, nhìn cô chằm chằm: “Đàn em à, anh có một vấn đề rất nan giải, đã suy nghĩ rất lâu rồi. Em có thể,” Giọng điệu của anh mang theo ý cười, “đưa ra phương pháp giúp anh không?”
Quách Mậu Tuyết: “??”
“Là như này, anh có nuôi một bé heo.”
“??”
“Anh muốn chờ bé heo lớn lên rồi cho nó gặm củ cải.”
“…”
“Nhưng bé heo này lại không chịu gặm củ cải, ngược lại là sắp bị trộm mất, có khi sẽ biến thành món thịt quay ấy chứ.”
“…”
“Em nói xem, anh nên làm cái gì bây giờ?”
“…”
“Có phải anh nên nhắc nhở bé heo kia, anh mới là người nuôi nó lớn, bảo nó phải đi gặm củ cải không?.”
“…”
Vài giây sau.
Cố Trí Dương nhíu mày nhín cô: “Em… có hiểu anh nói gì không?”
Quách Mậu Tuyết vô cùng sững sờ, cô thành thật lắc đầu: “Trong nhà anh có thể nuôi heo à?”
Cố Trí Dương có hơi đau đầu, anh vỗ vỗ đầu, thở dài: “Có thể chứ, còn là giống heo chất lượng nữa.”
“Anh mua heo ở nước ngoài về làm thú cưng hả?”
“Không phải, là heo trong nước.”
Quách Mậu Tuyết nhìn xung quanh một vòng, dường như đang tìm con heo anh nuôi.
Cố Trí Dương vươn tay ra nắm lấy cằm cô, anh cúi đầu xuống, xích gần lại, nhắc nhở bên tai cô:
“Bé heo ngốc được anh nuôi rất giống anh. Còn củ cải thì…”, Anh sửa sang lại áo sơ mi của mình, cười tủm tỉm, “Giống như anh vậy.”