Trong thư phòng, Trần Thiếu Ngang nhường bàn làm việc mình thường xuyên dùng cho cô, sau đó ôm một chồng bài tập đến sofa ngồi, bắt đầu chấm bài cùng.
Lúc Khúc Kỳ làm việc rất nghiêm túc, an tĩnh, toàn bộ quá trình đều không nói gì, thỉnh thoảng cô sẽ cầm bút đỏ khoanh tròn lên giấy, hoặc là gõ gõ bút, nghĩ xem nên viết lời phê thế nào.
Trong thư phòng rất im ắng, chỉ có tiếng kim đồng hồ trên tường chuyển động.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, lúc hai người chấm xong đã là 2h chiều.
Khúc Kỳ thở phào một hơi, duỗi thẳng lưng: “Cuối cùng cũng xong rồi.”
Trần Thiếu Ngang đưa chồng bài tập mình chấm cho cô: “Nhiều bài tập như vậy, thế mà em nói chỉ cần một đêm là làm xong?”
Khúc Kỳ ngượng ngùng cười: “Hiệu suất làm việc vào buổi tối sẽ tương đối cao. Với lại vốn dĩ không cần viết lời phê, chỉ cần chỉ ra cho học sinh biết chỗ làm sai là được rồi, chẳng qua em muốn viết lời phê để cổ vũ các em ấy thôi.”
Cô nói xong bèn cầm một bài mà Trần Thiếu Ngang chấm lên: “Oa, chữ của anh giống em quá, hoàn toàn không nhận ra là hai người viết.”
“Sao lại không nhận ra được, ” Trần Thiếu Ngang liếc cô một cái, “Chữ của anh chỉ hơi giống mà thôi.”
Khúc Kỳ lại nhìn tờ giấy, đúng là chỉ hơi giống, nhưng cách anh chấm bài giống hệt cô, anh mới chỉ nhìn một chút mà đã bắt chước giống đến vậy rồi, lại còn rất nghiêm túc viết lời phê nữa.”
Trần Thiếu Ngang xoa đầu cô: “Đói rồi đúng không, em muốn ăn gì?”
Khúc Kỳ nghĩ nghĩ: “Trong nhà sắp hết nguyên liệu nấu ăn rồi, chúng ta đi siêu thị đã nhé.”
Trần Thiếu Ngang gật đầu: “Được.”
—
Ra cửa, hai người đi đến siêu thị gần đó.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, thời tiết rất tốt, cho nên siêu thị có rất nhiều người. Sau khi Trần Thiếu Ngang chọn nguyên liệu nấu ăn xong, lúc hai người đi ngang qua đồ gian hàng đồ ăn, anh nhìn về phía Khúc Kỳ: “Bình thường em có thích ăn đồ ăn vặt không?”
Khúc Kỳ sửng sốt một chút. Trước đây cô rất thích, nhưng sau khi chuyển đến nhà Trần Thiếu Ngang, cô sợ anh cảm thấy mình quá tham ăn, cho nên không ăn nữa.
Lúc này bị anh hỏi, cô vô thức lắc đầu: “Không, không có, từ trước đến nay em không ăn đồ ăn vặt!”
Ánh mắt Trần Thiếu Ngang rơi trên kệ hàng: “Buổi chiều cũng không có việc gì, hay là chúng ta mua một ít đi.” Nói xong anh tiện tay cầm mấy gói khoai tây chiên lên bỏ vào xe đẩy.
Khúc Kỳ lấy một gói trong số đó bỏ lại vào kệ: “Nếu như anh muốn ăn thì đừng lấy vị này, vị này không ngon đâu. Bim bim vị cà chua kia mới ngon.”
Khúc Kỳ nghiêm túc nói xong còn rất tốt bụng lấy bim bim cà chua bỏ vào xe đẩy giúp anh.
Sau đó, cô phát hiện ra Trần Thiếu Ngang đang nhìn cô cười như không cười, thấy cô quay sang, anh cúi sát đầu vào tai cô, lúc nói chuyện còn phả ra hơi thở ấm áp: “Em nói từ trước đến nay không ăn đồ ăn vặt hả, nhưng mà anh thấy em hiểu rất rõ thì phải?”
Khúc Kỳ: “…”
Thấy mặt cô đỏ lên, Trần Thiếu Ngang cười: “Em muốn ăn gì thì tự lấy đi.”
Lần này Khúc Kỳ không già mồm nữa, ngoan ngoãn chạy đến kệ hàng lấy mấy món cô thích rồi bỏ vào xe đẩy.
Trần Thiếu Ngang nhìn đống đồ ăn vặt trong xe đẩy, bỗng anh cầm một gói bánh lên quan sát: “Cookie của Khúc Kỳ sao?”
Khúc Kỳ gật đầu: “Vị matcha này cực kỳ ngon! Có phải anh không thích ăn ngọt không, nhưng mà bánh của hãng Khúc Kỳ này không ngọt đâu, lát nữa về anh có thể nếm thử.”
“Ừ.” Trần Thiếu Ngang suy nghĩ một lát, “Cookie ấy à, một mình anh cũng có thể ăn hết.”
Nói xong anh đẩy xe đi tính tiền, Khúc Kỳ sững sờ đứng đó suy nghĩ câu nói của anh, cô cảm thấy câu nói đó mang theo ý nghĩa khác.
Có lẽ là do dáng vẻ quá nghiêm túc của anh, cô chỉ có thể nghi ngờ bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Chỗ tính tiền rất đông người, Trần Thiếu Ngang đẩy xe đi xếp hàng, Khúc Kỳ đi theo bên cạnh anh.
Lúc này, có một nhân viên đẩy xe hàng hóa đi tới, hình như cô ấy bị trượt chân, xe đẩy bỗng nhiên lao về phía Khúc Kỳ.
Khúc Kỳ đang ngẩn người, vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường.
Ngược lại là Trần Thiếu Ngang nhanh tay nhanh mắt kéo cô vào lòng, bảo vệ cẩn thận.
Ngay sau đó, xe hàng hóa kia lao vào xe đẩy của hai người, đồ đạc cũng rơi ra ngoài.
Nhân viên kia cũng sững sờ, vô cùng áy náy nói xin lỗi: “Thật xin lỗi quý khách, không biết là ai đổ nước lên sàn, tôi, tôi không đứng vững nên mới xảy ra chuyện như vậy.”
Cô gái kia khoảng 20 tuổi, có vẻ là nhân dịp cuối tuần đến đây làm thêm.
Trần Thiếu Ngang thấy Khúc Kỳ không sao, cũng không trách cô ấy, chỉ xoay người lại nhặt đồ dưới đất lên.
Cô gái kia cũng vội chạy tới giúp một tay, vừa nhặt đồ vừa liên tục nói xin lỗi, sau đó mới đẩy xe đi.
Đúng lúc đến lượt hai người thanh toán, Trần Thiếu Ngang đi qua đó tính tiền, Khúc Kỳ cứ ngây ngẩn đứng đấy, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cẩn thận ôm cô vào lòng, bảo vệ cho cô, hai gò má bất giác đỏ lên.
Khúc Kỳ nhìn bóng lưng cao lớn của anh, khẽ mím môi cười. Cô cảm thấy, cái ôm vừa rồi của anh thật ấm áp, cho cô cảm giác rất an toàn, để cô cảm thấy rằng, dường như chỉ cần có anh ở bên, cô không cần phải quan tâm những chuyện khác nữa.
Khúc Kỳ vẫn luôn dễ thỏa mãn như vậy, mỗi lần được ở bên Trần Thiếu Ngang cũng có thể làm cô vui vẻ rất lâu.
Trên đường trở về, hai người sóng vai nhau, Trần Thiếu Ngang xách túi đồ trong tay. Khúc Kỳ không nói gì, cứ cười ngây ngô mãi.
Cuối cùng Trần Thiếu Ngang cũng không nhịn được nữa, anh quay đầu nhìn cô: “Em cười ngây ngô cái gì thế?”
Như thể bị người khác phát hiện ra bí mật nhỏ của mình, Khúc Kỳ dưng bước lại, sau đó trả lời cứng ngắc: “Không, không có gì.”
Trần Thiếu Ngang nhớ lại chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, anh dặn cô: “Lúc em ở một mình đừng có ngây ngẩn như vậy, như vừa rồi rất nguy hiểm, nếu như em bị thương thì sao?”
“Vâng.” Khóe môi cô lại cong lên như cũ.
Không biết vì sao cô lại vui vẻ như vậy, Trần Thiếu Ngang chỉ đành bất đắc dĩ dắt nắm lấy tay cô: “Tập trung đi đường nào.”
_____
Về đến nhà, Trần Thiếu Ngang phân loại đồ vừa mua ra, một phần mang đến phòng bếp, chỗ còn lại thì cho vào tủ lạnh.
Khúc Kỳ cũng đi tới bỏ đồ ra.
“Đây là cái gì thế nhìn?” Cô ngạc nhiên cầm một cái hộp nhỏ màu hồng lên, trông rất nữ tính, cô tưởng là kẹo nên trực tiếp bóc ra.
Sai khi nhìn thấy đồ bên trong, Khúc Kỳ liền xấu hổ, mặt mày đỏ lên, cô im lặng một lúc lâu.
Trần Thiếu Ngang nghe thấy cố hỏi vậy, anh vừa cất đồ vào tủ lạnh, vừa hỏi: “Cái gì thế em?”
Khúc Kỳ cái hộp, bàn tay ướt đẫm mồ hồi, cô lắp bắp níu: “Bao, bao, bao, bao cao su.”
Trần Thiếu Ngang quay đầu lại, thấy đồ trong tay cô, anh bỗng nhíu mày.
Anh đâu mua cái này.
Thấy cô lúng túng không nói nên lời, Trần Thiếu Ngang khom lưng lấy đồ khỏi tay cô, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Có lẽ là lúc nãy rơi đồ anh đã vô tình nhặt phải, có nhiều đồ quá nên lúc thanh toán anh không phát hiện ra.”
“Vâng.” Cô nhẹ nhàng đáp, ngồi xổm ở đấy không nhúc nhích. Rõ ràng là trên tay không có gì, những cô vẫn duy trì tư thế này.
Trần Thiếu Ngang thấy vậy có hơi buồn cười: “Em ngồi xổm ở đấy làm gì, lát nữa sẽ chóng mặt đấy, đứng dậy đi.”
Khúc Kỳ chậm rãi đứng lên, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn anh, giây tiếp theo cô quay đầu chạy vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng “Sầm”, khóe môi Trần Thiếu Ngang cong lên, anh cúi xuống nhìn “kẻ đầu sỏ” không hiểu sao lại chạy đến nhà mình, lại đảo mặt nhìn cửa phòng ngủ, sau đó cất đồ đi.
Mà lúc này Khúc Kỳ đang nằm trên giường dùng chăn chùm đầu lại, hai chân đạp lung tung.
Cô xấu hổ chết mất, nhặt nhầm bao cao su vào túi đồ cũng thôi đi, sao cô còn mở ra làm gì?
Rõ ràng là nhìn giống hộp kẹo, vậy mà…
Cũng không biết anh sẽ xử lý hộp kia thế nào? Vứt đi hay giữ lại?
Nếu như giữ lại thì anh định làm gì với nó…
Cô nhớ tới lúc nãy ở trong siêu thị, anh nói một mình anh cũng có thể ăn hết Cookie.
Gương mặt Khúc Kỳ càng đỏ hơn.
____
Trong toàn bộ quá trình Trần Thiếu Ngang nấu cơm, Khúc Kỳ trốn trong phòng không chịu ra.
Sau khi nấu xong, anh đi đến trước cửa phòng ngủ gọi cô, nhưng gọi nửa ngày trời cũng không thấy cô mở cửa.
Anh thử vặn tay nắm thì phát hiện ra cửa đã bị cô khóa trái.
Trần Thiếu Ngang: “…” Cô thật sự coi anh là sói mà đề phòng à?
Anh bất đắc dĩ gõ cửa: “Ba rưỡi rồi, em không đói bụng à, ra ngoài ăn cơm đi.”
Khúc Kỳ ở bên trong đáp lại: “Em không đói, anh ăn trước đi, lát nữa em ăn sau.”
Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân đi xa.
Khoảng 10 phút sau, Trần Thiếu Ngang lại gõ cửa: “Anh ăn rồi, Minh Triết gọi điện cho anh, anh phải ra ngoài một chuyến, em đói bụng thì nhớ ăn cơm nhé.”
Đi ra ngoài sao? Khúc Kỳ thả lỏng một chút, cô dựa vào cửa nói: “Vâng ạ, em biết rồi, anh cứ đi đi, lát nữa em ăn.”
Sau đó cô nghe thấy tiếng cửa nhà đóng lại, bên ngoài cũng không còn tiếng động gì nữa.
Lúc này Khúc Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, cô xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, mở cửa đi ra phòng khách.
Nhưng mà giây phút cô bước ra khỏi phòng ngủ liền thấy Trần Thiếu Ngang đang ngồi trước bàn ăn.
Thức ăn trên bàn cũng chưa gắp miếng nào.
Thấy cô cuối cùng cũng ra, Trần Thiếu Ngang nhíu mày nói: “Tới đây ăn cơm đi.”