Mọi người đến nhà hàng, sau khi chọn món xong, Tần Noãn nhận được điện thoại của Tiểu Chu Chu, nói mình sẽ ngồi taxi tới. Nhưng chỗ này vắng làm cô nàng nhất thời không bắt được xe, nói họ không cần chờ cô nàng tới.
Tần Noãn cúp điện thoại rồi nói rõ tình huống với mọi người, sau đó nhìn Cố Ngôn Thanh, “Em có hơi không yên tâm, hay là anh đi đón cậu ấy đi.”
Cô vừa dứt lời, Cận Bùi Niên liền đứng dậy, “Để tôi, em gửi địa chỉ của cô ấy cho tôi đi.”
Tần Noãn ngây ra một lúc, sau đó lập tức chuyển tiếp địa chỉ của cô nàng qua cho Cận Bùi Niên.
Sau khi gửi cho Cận Bùi Niên xong, cô lại nhắn tin cho Chu Thịnh Nam, 【Cận Bùi Niên nói sẽ tới đón cậu.】
Chu Thịnh Nam trả lời: 【Mình không cần.】
Tần Noãn nhìn qua Cận Bùi Niên đang vội vã đi khỏi màn sương một chút, nhắn tin trả lời: 【Anh ấy đi rồi, trời lại tối, mà cậu là con gái chỉ có một mình, an toàn là trên hết, đừng từ chối nữa.】
Một lát sau, Chu Thịnh Nam trả lời: 【Ừm.】
Sau khi Cận Bùi Niên đi khỏi, Khâu Viễn thở dài, “Tôi nói chứ, Cận lão đại và Chu Thịnh Nam cũng quen biết hơn một năm rồi, nhưng một chút tiến triển cũng không có, kém xa lão Điền và Thanh ca của chúng ta luôn.”
Cậu nói, sau đó gọi điện thoại cho Cận Bùi Niên, “Cận lão đại này, tối hôm nay chúng tôi không đợi cậu đâu, cho nên đón người không cần về gấp. À đúng rồi, cậu không cần về ký túc, tối nay chúng tôi sẽ không mở cửa cho cậu, sáng mai cậu đưa chị dâu về là được!”
Cố Ngôn Thanh nhấp một hớp rượu, nhướn mày nhìn Khâu Viễn, “Cậu gấp phải giật dây như thế làm gì? Sợ rằng Bùi Niên sẽ cướp mất danh hiệu độc thân cao quý của cậu à?”
Điền Phi Chương cười theo, “Tới lúc đó, chúng ta cùng nhau hẹn hò ba cặp, để Khâu Viễn ở lại ký túc xá ngủ, còn có người canh cửa giùm, rất tốt mà.”
Lời này nháy mắt đâm vào lòng Khâu Viễn, “Cậu hết chuyện nói rồi hả? Không thể giữ lại mặt mũi cho tôi à?”
Lần trước, Khâu Viễn mượn cớ Điền Phi Chương và Tề Á Nhuỵ muốn tổ chức bữa cơm tình bạn, còn rất cố gắng tới ăn để tìm bạn gái.
Nhưng bây giờ đã trải qua một thời gian dài như vậy, năm ba Đại học cũng qua một học kỳ rồi, cậu vẫn chưa tìm được ai.
Đột nhiên, Khâu Viễn chống cằm nhìn qua Tô Tử Hân đang ngồi bên cạnh Tề Á Nhuỵ. Cô mặc một áo khoác màu đỏ, lúc nhấp môi uống rượu phảng phất vài phần xinh đẹp.
Khâu Viễn nhướn mi, “Em gái Tô này, em xem chúng ta đều là bạn cùng phòng ký túc với đại thần, điều kiện cũng không tệ lắm, chị em của em đều thành đôi với đám bạn của anh. Chỉ có chúng ta lẻ bóng, hay là… em chịu đựng chấp nhận anh một chút đi?”
Tô Tử Hân bị sặc một cái, buông ly rượu xuống, ho khan.
Nhận lấy khăn tay của Tề Á Nhuỵ đưa qua, cô chớp mắt với Khâu Viễn, vô tội nói: “Em cũng không tính là người kém cỏi nhất phòng ký túc đâu, sao có thể kết đôi với người kém cỏi nhất phòng các anh được?”
Khâu Viễn: “…”
Vì uống rượu nên sắc mặt của Tô Tử Hân hơi đỏ, ánh mắt mê ly, hai tai ửng hồng, lúc cười lên còn mang theo mấy phần say lòng, “Từ khi lên Đại học tới giờ, bà đây không thiếu người theo đuổi, tại sao lại phải chịu đựng chấp nhận anh chứ?”
Mọi người đều biết nhau đã lâu cho nên không quá kiêng kị cái gì, cho nên Tô Tử Hân nói chuyện không hề khách khí, làm cho Khâu Viễn đen mặt, ngửa đầu rót rượu, còn những người khác thì cười to.
Khâu Viễn chỉ vào mấy người còn lại, “Các cậu cười đi, ai cũng vô lương tâm cả. Tôi kém cỏi nhất cơ á? Tại sao tôi không biết mình lại thành người kém nhất phòng ký túc vậy? Thanh ca và Cận lão đại thì không so nổi rồi, Điền Phi Chương, tôi thua cậu chỗ nào hả?”
Điền Phi Chương trêu chọc, “Không thua, không thua, là cậu ưu tú nhất, Cận lão đại và Thanh ca cũng không ưu tú bằng cậu.”
Tô Tử Hân an ủi, “Học trưởng Khâu Viễn, anh đừng thất vọng, tình huống của anh gọi là có tài nhưng thành đạt muộn đó ạ.”
“Anh không có thất vọng, anh đang thất tình mà!”
“…” Tô Tử Hân cầm ly rượu lên nhấp hai hớp.
Thấy cô nàng có hơi xấu hổ, Tần Noãn lái chủ đề đi, quay sang hỏi Cố Ngôn Thanh, “Sao họ gọi anh là Thanh ca, còn Cận Bùi Niên thì gọi là lão đại ạ?”
Khâu Viễn nghe được, lập tức nói tiếp: “Vậy là em không biết rồi, Cố Ngôn Thanh là quỷ thần của khoa Khoa học máy tính, dự án nào cũng là anh ấy thêm bọn anh vào làm, tiền cũng là anh ấy đưa bọn anh đi kiếm, cho nên phải kính trọng một chút. Về phía Cận Bùi Niên thì —”
Khâu Viễn cười cười, “Nhà cậu ấy tương đối nhiều tiền, vung tay lại xa hoa, là người sinh ra đã ở vạch đích ấy, đương nhiên cậu ấy là lão đại rồi, cho nên Cố Ngôn Thanh miễn cưỡng xem là lão nhị vậy. Chỉ là lão nhị không dễ nghe, cho nên tụi anh gọi là Thanh ca.”
“Ồ, em hiểu rồi.” Tần Noãn nhướn mày, nhìn qua phía Cố Ngôn Thanh, “Thì ra là thua ở kinh tế. Cũng đúng, bạn trai nhà em tương đối… nghèo đi, nhà anh ấy quả thật không có tiền!”
Thấy cô nói đến nghiến răng nghiến lợi, Cố Ngôn Thanh chỉ bất đắc dĩ cười cười, vươn tay vòng qua ôm eo cô.
…
Buổi tối, Cận Bùi Niên và Chu Thịnh Nam không trở về nhà hàng ăn cơm thật.
Sau khi Tần Noãn và nhóm bạn cùng phòng về tới ký túc xá, Chu Thịnh Nam cũng chưa về, bên ngoài mưa rơi tí tách, lạnh buốt.
Tô Tử Hân nhìn đồng hồ, “Ký túc xá sắp tới giờ đóng cửa rồi, Tiểu Chu Chu thật sự không về sao?”
Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ đã bị mở ra từ bên ngoài, Chu Thịnh Nam đã trở về.
Chu Thịnh Nam mắc mưa, cả người ướt đẫm, hốc mắt còn hơi đỏ giống như đã khóc.
Phòng ký túc yên lặng một chút, Tần Noãn đi qua sờ lên trán Chu Thịnh Nam, “Sao cậu lại mắc mưa vậy? Đi tắm nhanh đi, nếu không sẽ sốt đấy.”
Sớm biết như vậy, cô đã không để Cận Bùi Niên tới đón.
Chu Thịnh Nam cười cười, ngẩng đầu nói: “Mình còn chưa kịp chúc mừng cậu đã đính hôn nữa.”
Nói xong, Chu Thịnh Nam lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, “Mình không biết mua gì nữa, đây là tâm ý của mình.”
Tần Noãn nhận lấy, có hơi bận lòng nhìn cô nàng, “Cảm ơn cậu nhé.”
Chu Thịnh Nam thở phào một hơi, “Mình không sao đâu, đi tắm đây.”
Chu Thịnh Nam lấy quần áo vào phòng tắm, bên trong truyền ra tiếng nước rầm rầm.
Tần Noãn và hai người còn lại nhìn chằm chằm cửa phòng tắm một hồi, sau đó chạy ra hành lang ký túc xá, tới cửa sổ cuối dãy.
Cửa sổ kia vừa hay nhìn thấy được cổng chính của ký túc, Cận Bùi Niên đang đứng dưới ven đường, không hề cầm ô. Anh cứ lẳng lặng đứng thẳng người như vậy, không hề nói gì.
“Hai người họ xảy ra chuyện gì vậy? Anh ấy sẽ không đứng đây cả đêm đó chứ?” Tề Á Nhuỵ hỏi, cân nhắc xem có nên đi qua khuyên Cận Bùi Niên một chút không.
Tần Noãn suy nghĩ một lát, “Để mình đi hỏi thử xem.” Nói xong, cô về phòng ký túc mặc áo khoác vào rồi chạy xuống lầu.
Dưới màn đêm, Cận Bùi Niên nhìn thấy một bóng người đang chạy tới, thứ đầu tiên xuất hiện trong mắt anh là vui mừng. Nhưng sau khi thấy rõ người tới, khoé môi của anh liền lộ ra một tia tự giễu.
Trong tay Tần Noãn cầm ô, sau đó đưa cho anh một cái ô khác, “Có phải hai người lại cãi nhau không? Sớm biết như vậy thì tôi đã không để anh đón cậu ấy.”
Cận Bùi Niên trầm mặc một lát, “Cô ấy không sao chứ?”
“Tuy không biết vì sao, nhưng cô ấy vẫn ổn.”
Cận Bùi Niên nhìn về phía phòng ký túc xa xa, hơi xuất thần.
Từ đằng xa, Cố Ngôn Thanh lái xe tới, sau khi thấy anh, Tần Noãn vươn tay ngoắc anh lại đây.
Cô sợ mình không khuyên được Cận Bùi Niên nên lúc ra cổng đã gọi điện cho Cố Ngôn Thanh, không ngờ anh đến nhanh như vậy.
Cố Ngôn Thanh đi tới, thấy dáng vẻ lúc này của Cận Bùi Niên thì thở dài.
Anh vỗ vai Cận Bùi Niên một cái, “Muốn uống rượu không? Tôi uống với cậu.”
Cận Bùi Niên vẫn như cũ, không hề nói chuyện.
“Bạn học đằng kia, ký túc tới giờ đóng cửa rồi, tranh thủ thời gian chút đi!” Dì quản lý đứng ở cổng vào hô to.
Cố Ngôn Thanh nói với Tần Noãn, “Không có gì đâu, em về phòng trước đi.”
Tần Noãn gật đầu, đưa cây dù trong tay cho Cố Ngôn Thanh rồi chạy về ký túc trước.
Lúc cô lên lầu, vừa đảo mắt thì thấy Chu Thịnh Nam đang đứng bên cửa sổ ngoài hành lang. Cô nàng đã tắm xong, trên người mặc áo ngủ thu đông, mái tóc dài ướt sũng rối tung, ánh mắt nhìn chằm chằm cổng lớn ký túc đằng xa, cũng đang xuất thần.
Tần Noãn đi qua, đứng bên cạnh cô nàng, “Trời rất lạnh rồi, sao hai cậu lại thành ra như vậy?”
Chu Thịnh Nam hoàn hồn, khẽ đáp: “Anh ấy vẫn luôn ôm hi vọng với mình, nhưng mình không muốn cản bước anh ấy, cho nên đã nói rõ ràng: tụi mình không có khả năng, đối với ai cũng… tốt.”
Tần Noãn: “Cây tiên nhân cầu [1] trong ký túc xá là Cận Bùi Niên tặng cậu đúng không? Nếu cậu đã xem nó như báu vật, trong lòng để tâm đến anh ấy, tại sao lại nói là ‘không có khả năng’?”
Chu Thịnh Nam nhìn qua cô, “Mình đã kể cho cậu về chuyện của ba mình, nhớ không?”
Tần Noãn gật đầu.
“Năm ấy mình học cấp ba, ba của mình đâm chết người ta rồi ôm tiền trốn ra nước ngoài, để lại mẹ và mình ở lại đối mặt với mọi chuyện. Con trai của người bị đâm kia chính là đại ca của trường, cho nên mình ở trường… cậu có thể nghĩ.”
“Lúc đó, toàn trường xem mình là địch. Mình đi trên đường sẽ bị người ném bóng rổ vào, mình xuống cầu thang sẽ có người đạp ngã, sách vở của mình sẽ có người hất thuốc màu lên, ngăn bàn của mình sẽ có người bỏ giun vào,… Tất cả mọi chuyện đều bình thường như cơm bữa.”
“Mọi người nói với mình rằng: cha nợ con trả, đây là mình nợ họ, cho nên mình không thể phản kháng, chỉ đành yên lặng chịu đựng bắt nạt. Chỉ có Cận Bùi Niên là không giống vậy, khi người khác bắt nạt mình, anh ấy là người đứng ra nói với mình rằng: mình không hề sai, kẻ sai chính là gã đàn ông đã bỏ rơi vợ con ấy, là kẻ không có trách nhiệm.”
“Bởi vì mình mà anh ấy đối địch với mọi người. Lúc mình bị người khác lừa tới nhà gỗ hoang, thiếu chút bị lửa thiêu chết, là anh ấy đã bất chấp tất cả để xông vào cứu mình, kết quả bị lửa để lại sẹo.”
“Cũng bởi vì mình, anh ấy đánh nhau với người ta, gãy mất một đoạn xương sườn. Trên thế giới này chưa từng có người đàn ông nào đối xử tối với mình như thế cả…”
Chu Thịnh Nam cười cười, nhìn qua Tần Noãn, “Nhưng mà mình không xứng với người đàn ông như thế. Anh ấy là người thừa kế tương lai của xí nghiệp Bùi thị, là con cưng của trời. Vốn dĩ anh ấy sẽ có một cuộc đời tốt nhất, nhưng lại vì quen biết mình mà thành tích học tập giảm xuống, cơ hội học bổng cũng không có, vết thương cũ chưa lành lại có vết thương mới chồng lên.”
“Mẹ của anh ấy nói đúng, mình là con gái của tội phạm giết người, mình và anh ấy không cùng một thế giới. Chỉ cần mình nhớ kỹ anh ấy tốt với mình thế nào là được rồi, không nên kéo anh ấy xuống địa ngục với mình làm gì…”
Trong lòng Tần Noãn buồn xuống, nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Chu Thịnh Nam.
Trầm mặc một lát, cô mở miệng, “Chuyện ba cậu làm thật sự không liên quan tới cậu mà.”
“Mình biết.”
Tần Noãn vỗ vỗ vai Chu Thịnh Nam một cái, sau đó kéo cô nàng về ký túc xá.
…
Sau tối hôm đó, Cận Bùi Niên không đến tìm Chu Thịnh Nam nữa.
Sau khi khai giảng năm hai Đại học, Chu Thịnh Nam không trở về ký túc xá nữa.
Chu Thịnh Nam muốn làm người mẫu, nhân duyên đưa đẩy, cô nàng có cơ hội được giúp đỡ, cho nên không tiếp tục học Đại học nữa mà xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Đồ đạc trong ký túc xá, cô nàng không mang theo gì cả, bao gồm cả cây tiên nhân cầu kia.
Lúc Tần Noãn gọi điện thoại hỏi Chu Thịnh Nam muốn xử lý thế nào, Chu Thịnh Nam trầm mặc rất lâu.
Sau đó, cô nàng nhẹ giọng nói: “Cậu vứt nó đi, dù sao mình và anh ấy cũng nên dừng ở đây thôi.”
Càng về sau nữa, Tần Noãn hiếm khi gặp lại Cận Bùi Niên, chỉ đôi khi nhìn thấy anh ta đi cùng Cố Ngôn Thanh. Cả người Cận Bùi Niên lạnh lùng, gần như không hề cười nữa, lời nói cũng ít đi.
“Hai người họ không nên có kết cục như vậy…” Tần Noãn hơi xúc động.
“Có duyên ắt sẽ gặp lại thôi.” Cố Ngôn Thanh nắm tay cô, ngữ điệu bình thản.
Tần Noãn nâng mắt, tự nhiên có hơi lo lắng, “Cố Ngôn Thanh, chúng ta sẽ không xa nhau đâu, phải không ạ?”
Cố Ngôn Thanh ôm cô một cái, hôn lên trái cô, “Sẽ không.”
Anh giúp cô mở cửa xe, “Em lên xe đi.”
Tần Noãn ngoan ngoãn ngồi vào trong.
Hôm nay là cuối tuần, hai người dự định sẽ tới biệt thự phía Nam ngoại ô. Ở đó yên tĩnh, Cố Ngôn Thanh muốn viết chương trình, cô có thể vẽ tranh ở bên cạnh anh.
Lúc chiếc xe dừng trong bãi đỗ, Tần Noãn khoác tay Cố Ngôn Thanh đi về biệt thự, từ xa chợt thấy một người đàn bà đang đứng ở kia.
Lúc nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên của người đàn bà là luống cuống, sau đó cười với cô, “Noãn Noãn à.”
Tần Noãn ngây ra một lát, thu lại ý cười, lực đạo nắm tay của Cố Ngôn Thanh chợt mạnh hơn.
Cố Ngôn Thanh đưa mắt nhìn bà ta, sau đó đặt tay cô vào lòng bàn tay của mình, đôi mắt lạnh đi.
Người đàn bà đi tới, dò xét Cố Ngôn Thanh một chút, sau đó nói với Tần Noãn, “Mẹ nghe ba con nói con đính hôn rồi, cho nên tới nhìn một chút.”
Sắc mặt của cô hơi tái đi, cúi đầu không nói gì. Trong lòng cô chợt nhói lên một cái, đôi mắt nén lại cơn giận, cả người cũng hơi run lên.
Cố Ngôn Thanh khẽ vuốt sườn mặt của cô, điểm lên trán cô một cái, dịu dàng nói: “Em về nhà đợi anh trước đi.”
Tần Noãn nhẹ gật đầu, không hề nhìn người đàn bà kia dù chỉ một cái. Cô mở cửa vào nhà, sau đó một mình trốn ở góc tường sau cửa.
Tần Noãn ngồi xổm trên mặt đất, lúc nhắm mắt lại chỉ thấy hình ảnh năm đó, lúc bà ta bỏ cô đi và những lời vô tình mà bà ta đã nói.
Nếu như lúc trước đã lựa chọn bỏ rơi cô, tại sao bây giờ bà ta lại nhiều lần tới tìm cô làm gì? Chẳng lẽ bà ta không thể đừng tới gặp cô nữa, để cô sống vui vẻ được sao?
Tần Noãn cuộn người, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Cửa nhà khép hờ, Cố Ngôn Thanh và người đàn bà kia đứng bên ngoài, cách một kẽ hở, Tần Noãn nghe thấy họ nói chuyện bên ngoài.
Bởi vì cảm xúc kích động vừa nãy cho nên cô không nghe rõ lời họ nói, mãi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại rồi, cô mới nghe thấy giọng nói của Cố Ngôn Thanh đang ở bên ngoài ẩn chứa tức giận.
“Tôi còn gọi dì một tiếng ‘dì’ là do dì đã sinh ra cô gái tốt nhất thế giới này cho tôi, để cô ấy có cơ hội tới bên cạnh tôi. Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, còn muốn làm mẹ của cô ấy sao, dì chưa đủ tư cách!”
“Đối với dì mà nói, Noãn Noãn cùng lắm chỉ là hoa dệt trên gấm, dì có cũng được, không có cũng không sao. Lúc cần thì dì ôm cô ấy vào lòng, lúc không cần nữa liền ném cô ấy sang một bên.”
“Nhưng bây giờ, cô ấy là báu vật của tôi, quý giá cực kỳ, tôi không cho phép bất kỳ ai tổn thương cô ấy, hay muốn kích động cô ấy nữa.”
“Nếu như dì hối hận với cô ấy thì dùng nửa đời còn lại của mình mà sám hối đi, đừng có mượn cớ muốn bù đắp mà tới đây tổn thương hay kích động cô ấy.”
“Dì biết rõ cái tình thương của mẹ này không bù đắp được cho cô ấy, chỉ là trong lòng dì vẫn cảm thấy thua thiệt mà thôi. Nếu đã tư lợi như vậy, dì còn phải làm bộ làm tịch cái gì? Còn dám yêu cầu tha thứ xa vời với cô ấy nữa?”
“Cô ấy là cô gái trong lòng tôi, cũng là điểm giới hạn của tôi, cho nên tôi sẽ không khoan dung cho bất kỳ ai tổn thương cô ấy. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy dì tới tìm cô ấy, tôi cũng hi vọng là lần cuối cùng.”
“Nếu như dì muốn quãng đời còn lại của mình được yên ổn thì tốt nhất nhớ kỹ lời nói hôm nay của tôi. Nếu không, dì làm cô ấy đau một chút, tôi nhất định sẽ trả lại trăm lần của một chút ấy cho dì. Nếu dì muốn thì cứ thử xem, tôi luôn đợi đấy.”
Bên ngoài dần yên ắng lại.
Một lát sau, cửa vào bị người bên ngoài đẩy ra. Sau khi đi vào, Cố Ngôn Thanh đóng cửa lại.
Nhìn thấy Tần Noãn đang ngồi dưới đất, anh khẽ nhíu mày, khom lưng bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế salon trong phòng khách.
Tần Noãn ngây ngốc nhìn anh, khoé mi còn vương nước mắt.
Cố Ngôn Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, hôn lên ẩm ướt bên mát cô. Anh đau lòng ôm cô vào ngực, “Chuyện trước kia đều đã qua rồi, sau này em đã có anh.”
Tần Noãn nghe thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, trái tim lập tức được ấm áp lấp đầy.
Nhớ lại những lời anh vừa nói, Tần Noãn nói khẽ, “Bình thường anh rất dịu dàng, em chưa từng thấy anh cãi nhau với ai, cũng không nghĩ tới anh sẽ… uy hiếp người khác.”
Cố Ngôn Thanh vuốt mái tóc dài trên vai cô, “Trước đây, lúc biết được chuyện của em, anh đã dùng nhân lực của Lục gia để điều tra bà ta.”
Tần Noãn kinh ngạc ngẩng đầu.
Cố Ngôn Thanh nói: “Sau khi bà ta bỏ em lại đã gả cho một gã giàu có, nhưng mấy năm nay chậm sinh được con, cho nên quan hệ vợ chồng không tốt. Gã kia bao nuôi tình nhân bên ngoài, còn có con riêng, dường như có ý định ly hôn với bà ta nữa. Bây giờ bà ta chỉ là chim sợ cành cong, nhất không khỏi doạ [2] mà thôi.”
Tần Noãn nghe xong, khoé môi giật giật, “Lúc còn nghèo túng, có phải con người mới nhớ lại những điều thân thuộc hay không? Lúc bà ta sống tốt thì ném em sang một bên, đến hôm nay khổ rồi mới nhớ đến bản thân còn có đứa con gái này…”
“Đó là sự lựa chọn của bà ta, không liên quan gì tới em, chúng ta không cần bận tâm nữa.” Cố Ngôn Thanh nhẹ xoa đầu cô, dịu dàng nói.
Tần Noãn gật đầu, “Năm đó bà ta đã bỏ mặc em, sau này em sẽ không nhận lại bà ta nữa.”
Nói xong, cô ôm lấy cổ của anh, “Vừa nãy em nghe anh nói, em là báu vật của anh, cực kỳ trân quý.”
Cố Ngôn Thanh nhìn cô, nỉ non cất giọng: “Bé con quý giá của anh, sau này anh sẽ không để ai bắt nạt em.”
“Mẹ em không được, ba em cũng không thể.”
Cố Ngôn Thanh phủ lên môi cô, thâm tình ôm hôn.
_____
[1] Cây tiên nhân cầu:
[2] Chim sợ cành cong, nhất không khỏi doạ: mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (Theo phunutoday.vn); cho nên bà Giang Cầm này mới tìm Tần Noãn làm chỗ dựa.