Ngoan Đi Nào, Bệnh Kiều Trà Xanh Của Ta!

Chương 5

Trước Sau

break

Tang Vọng nghiêng người tránh được Úc Thiển Thiển đang ngả người nhào tới nhưng hắn lại không hề chú ý tới một thân ảnh mềm mại khác cũng đồng thời đang lao đến từ phía đối diện. 

Tang Vọng hoàn toàn bị động, trực tiếp đón lấy thân hình đối phương vào lòng, lực người vừa tới lớn đến mức khiến hắn chẳng thể khống chế nổi, buộc phải vòng tay ôm người lùi về sau mấy bước.

Úc Thiển Thiển vốn cho rằng ả ta sẽ thuận lợi được ngã vào lòng Tang Vọng thì hiện tại lại cảm nhận được cả người trở nên bủn rủn, ánh mắt cứng đờ. Cả người cô ta ngã nhào xuống đất.

Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?

Đột nhiên bị hiện thực đánh cho một cú cho một cú đau điếng. Không chỉ có mình Úc Thiển Thiển, cùng hoàn cảnh với cô ta còn có chú chó nhỏ Đại Hoàng bị vứt một bên, nằm ngơ ngác trên đất.

Đại Hoàng: [Ngạc nhiên không nào? Bất ngờ không nào?]

Tang Vọng ngờ vực chớp chớp mắt một cái, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng đang ôm chặt lấy người hắn ta, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại chậm rãi ngẩng lên cùng với nụ cười ngây ngô. Đôi mắt ấy khi cười là đôi mắt lấp lánh tựa như có ngàn vì sao nhìn hắn không rời.

Ánh mắt chăm chú ấy cứ như thể nhìn thấy món đồ quý giá bị đánh mất từ lâu.

Ánh mắt đối phương quá đỗi long lanh, đến mức Tang Vọng quên luôn cả việc phải đẩy cô ra.

“Tang Bảo Bảo!”

Khuôn mặt Úc Cửu Tư lộ rõ sự vui sướng, cô gắt gao ôm lấy Tang Vọng, hé miệng thở dốc lại không hề có bất kì âm thanh nào được phát ra.

Úc Cửu Tư ôm lấy Tang Vọng, cô giống như một chú mèo con làm nũng trong lòng hắn, khuôn mặt biểu hiện rõ rệt niềm hạnh phúc, mỉm cười hít hà mùi rượu thơm ngọt ở trên người đối phương.

“Đã lâu chưa được thấy Tang Bảo Bảo, phải ôm một cái cho thỏa thích!”

Nhưng chuyện không như cô mong muốn, Úc Cửu Tư còn chưa hưởng thụ xong khoảnh khắc vui sướng khi được đoàn tụ với tiểu trúc mã. Thì bỗng nhiên trên đỉnh đầu đã truyền đến thanh âm cảnh báo vừa trầm khàn lại lạnh lẽo như băng.

“Buông tay.” Tang Vọng rũ mắt, sắc mặt ảm đạm nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang ôm lấy mình không ngừng cọ tới cọ lui.

Thế nhưng Úc Cửu Tư lại mắt điếc tai ngơ chẳng hề buông tay, cô ngẩng đầu, khuôn mặt ngây thơ trong sáng nhưng lại nhìn hắn với sự nghiêm túc không ngờ.

Đôi mắt phượng của Tang Vọng nheo lại, giọng trầm xuống đe dọa, khóe miệng cong thành nụ cười nhạt, đáy mắt lại lộ ra sự uy hiếp lãnh đạm: “Đừng ép tôi phải ra tay với cô.”

“Phải ra tay với cô?”

Úc Cửu Tư trừng mắt, đôi mắt long lanh nhìn bảo bảo với vẻ vô cùng khó tin, Tang Vọng nói rằng sẽ động thủ với cô sao?
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc