"Kết hôn?" Đông Lộ ngẩn ngơ, nhìn đôi mắt đen nhánh nghiêm túc của anh, "Có phải còn quá sớm hay không?"
Bọn họ còn trẻ như vậy.
"Anh còn ngại nó muộn đây." Thẩm Thần liếm môi cười, "Em 22, hai tháng nữa là anh 23, đã vượt qua tuổi kết hôn mà pháp luật quy định một khoảng lớn rồi, còn không kết hôn thì đợi tới khi nào?"
Đông Lộ không biết nói gì, nếu cô nhớ không nhầm thì tuổi kết hôn mới mà pháp luật quy định là 22 tuổi, vượt qua một khoảng lớn ở chỗ nào, đúng là nhắm mắt nói bừa.
Mà Thẩm Thần còn rất hăng hái, càng nói càng cảm thấy mình có đạo lý, "Ngày mai chúng ta liền đi tới Cục Dân Chính lãnh chứng đi."
Đông Lộ hắt một bát nước lạnh: "Ngày mai em phải đi làm."
"Vậy xin nghỉ."
"Có tính điểm chuyên cần." Đông Lộ nói, "Hơn nữa gần đây em phải tiếp một vị khách rất quan trọng, trong thời gian ngắn không thể phân thân."
Thẩm Thần nói: "Không lâu trước đó em còn đáp ứng anh là sẽ không vì chuyện công ty mà vứt bỏ anh ở nhà."
Đông Lộ liếc anh: "Đây là thời gian làm việc bình thường có được không, không duyên không cớ thì nghỉ làm cái gì?"
"Không duyên không cớ..." Thẩm Thần dường như bị tức tới bật cười, "Nói đi nói lại, có phải em không muốn kết hôn hay không?"
"Ừ, không muốn." Đông Lộ thế mà còn thừa nhận, "Chúng ta đang ở trong thời kỳ phát triển sự nghiệp, công việc cũng chưa thể ổn định lại, bàn chuyện cưới hỏi còn quá sớm."
Cô không muốn còn trẻ mà đã phải ở nhà chăm con.
Nghĩ lại thì thấy rất khủng bố.
Cô cảm giác bản thân mình còn chưa có lớn đâu.
Đông Lộ với Thẩm Thần bất đồng, tâm tư tương đối tinh tế, nghĩ tới chuyện dài lâu, hôn nhân không phải trò đùa, sao có thể tùy tùy tiện tiện kết hôn.
Thẩm Thần nhìn chằm chằm cô hai giây, thở dài một hơi: "Mới vừa rồi em còn hỏi anh muốn cái gì."
Đông Lộ: "Em hỏi anh muốn thứ đồ gì."
Thẩm Thần: "Anh muốn em, có vấn đề gì sao?"
"Em cũng không phải đồ..." Đông Lộ phản ứng lại, kịp thời ngừng câu chuyện, "Em không cãi nhau với anh."
Về việc nhân loại có phải đồ vật hay không thì dù sao cũng không phải lời gì hay ho.
"Kỳ thật anh cũng đoán được em sẽ không dễ dàng đồng ý." Thẩm Thần cười khẽ, tay bỗng nhiên xoa xoa gương mặt thanh lệ của cô, hơi hơi cúi đầu, đặt trán mình lên trán cô, khoảng cách kéo gần lại, kín kẽ, hô hấp hai người thân mật giao triền bên nhau.
Anh rũ mắt, nhìn cô ở khoảng cách gần, mắt đào hoa khẽ nhếch, hình dáng hẹp dài, đồng tử đen nhánh tỏa sáng, hàm chứa ý cười nhạt nhẽo, đôi con ngươi thâm thúy mê người.
"Vừa vặn, anh cũng không phải người dễ dàng hết hy vọng, bảo bối, em nói xem, phải làm thế nào thì em mới nguyện ý gả cho anh, hửm?"
"Anh điên à!" Đông Lộ có chút khẩn trương đẩy anh ra, "Nơi này là bệnh viện, tùy thời cũng sẽ có người tiến vào."
Thẩm Thần giữ cô lại, "Em mà không đồng ý thì anh sẽ không bỏ."
Mặt bị cố định, Đông Lộ không thể không nhìn thẳng anh, trong mắt anh sở hữu khát cầu rất lớn, cùng với nỗi bất an sâu xa, tính cố chấp chiếm hữu đến cực đoan.
Đông Lộ mềm lòng.
Người này, vô luận là bên ngoài nhìn ôn nhuận như ngọc cỡ nào, thong dong tự tin ra sao thì trong xương cốt vẫn có một tiểu hài tử cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Nhạy cảm, chán đời, đa nghi.
Ngay từ lúc bắt đầu vẫn luôn là vậy rồi.
"Đầu tiên, nếu thật sự muốn kết hôn, em không muốn mang thai quá sớm." Đông Lộ rốt cuộc cũng nói ra.
"Cái này tùy em, anh sao cũng được." Thẩm Thần rất nhanh đáp ứng, đối với phương diện này anh thế nào cũng đều được cả, còn bổ sung: "Hơn nữa anh cũng không có trọng nam khinh nữ, chỉ cần giống em đều được hết."
Đông Lộ nghiêng đầu liếc anh một cái, "Nếu giống anh thì sao?"
"Vậy cũng không sao." Thẩm Thần cười, "Chỉ cần không đoạt em với anh thì anh sẽ là một người cha tốt."
"Đừng nghịch." Đông Lộ nhịn không được cười, tưởng tượng tới tương lai sau này mình sẽ cùng anh tạo nên một nhà ba người hoặc là một nhà bốn người, hình ảnh ấm áp tốt đẹp, kết hôn dường như cũng không có đáng sợ như vậy nữa.
"Tiếp theo, sau khi kết hôn em không muốn ở nhà làm nội trợ, em muốn đi làm." Đông Lộ nói.
"Ừ, còn nữa không?" Thẩm Thần nói, sự nghiệp của vợ anh đương nhiên là sẽ ủng hộ, anh cũng rất khó tưởng tượng ra hình ảnh Đông Lộ yên phận ở nhà giúp chồng dạy con.
"Cuối cùng chính là mua nhà." Đông Lộ nói những vấn đề rất thực tế, "Kết hôn mà không có nhà thì sao mà được, tạm thời em đang có một trăm vạn, cứ phấn đấu thêm hai, ba năm nữa hẳn là có thể mua được nhà ở bên kia."
Cô căn bản không hề tính tiền lương của anh vào thu nhập gia đình, "Chờ sau khi mua xong nhà thì kết hôn cũng không muộn, bây giờ cứ từ từ đi."
Nói nhiều như vậy, vòng một vòng lớn, cô chính là không muốn kết! hôn! bây! giờ!
Thẩm Thần không có chút túng quẫn nào, biểu tình còn có hơi quái dị, "Chỉ cần mua được nhà thì em liền đồng ý gả?"
"Đương nhiên là có điều kiện." Đông Lộ chậm rãi nói, vươn hai ngón tay ra: "Một là phải một lần trả hết, hai là không thể đòi tiền người trong nhà."
Cô sẽ không bao giờ cúi đầu trước Đông Vân.
"Anh hiểu ý của em." Thẩm Thần gật đầu, "Nếu hai điều kiện này anh đều có thể thỏa mãn, em sẽ đồng ý?"
Đông Lộ thấy anh tự tin như vậy, ngữ khí cũng không xác định lắm: "Hẳn là đi, sao anh có thể mua nổi?"
Thẩm Thần cười hỏi: "Mấy cái thẻ ngân hàng anh đưa cho em, có phải em chưa xem số tiền bên trong không?"
"... Ừ." Đông Lộ chớp chớp mắt, "Bên trong có rất nhiều tiền?"
Thẩm Thần cong khóe môi, "Nói ra thì sẽ không thú vị nữa, sau khi về nhà em lấy thẻ tới ngân hàng nhìn một chút xem."
"Mười vạn? Hai mươi vạn?"
Đông Lộ suy đoán, không quá tin tưởng anh sẽ có nhiều tiền như vật, làm bác sĩ thực tập tiền lương cũng chỉ có như vậy mà thôi, một tháng khoảng hai, ba ngàn, chỉ đủ ăn cơm, sao có thể tiết kiệm được đồng nào.
Đông Lộ hồ nghi nhìn anh, "Rốt cuộc là có bao nhiêu tiền?"
"Gấp cái gì, dù sao cuối cùng em cũng sẽ biết." Thẩm Thần úp úp mở mở, "Đợi lát nữa tan tầm anh cùng đi với em."
Đông Lộ: "Không phải anh còn hai ca phẫu thuật sao?"
"Đều là tiểu phẫu thôi, trước 7 giờ là xong rồi."
Đông Lộ nửa tin nửa ngờ gật đầu, cũng không hỏi lại.
Dù sao có nhiều cũng không nhiều bằng cô.
Gần đây tiểu phú bà mới nổi Đông Lộ rất có tự tin vào mình.
Hai người ở trong phòng bệnh thân mật một hồi, có đồng nghiệp tiến vào gọi Thẩm Thần qua, muốn chuẩn bị phẫu thuật.
Thẩm Thần nói cho Đông Lộ biết mật khẩu wifi, bảo cô ở chỗ này chơi điện thoại chờ anh.
Đông Lộ gật đầu nói được, liền lên mạng xem phim, thời gian thoáng chốc đã qua.
Thẩm Thần hôm nay quả nhiên không phải tăng ca, khoảng 7 giờ liền tan tầm, bọn họ ra bên ngoài ăn cơm, sau khi trở về, Đông Lộ lập tức lấy hết thẻ ngân hàng của anh ra, chọn nửa ngày, ngẩng đầu hỏi: "Mang hết sao?"
Thẩm Thần cà lơ phất phơ nói: "Tùy em."
Đông Lộ có chút không quen nhìn thái độ khoe khoang của anh, vì thế không tin tà mà đem tất cả theo, hai người lại ra cửa, tùy tiện tìm một cái máy ATM ở gần đó rồi cắm thẻ vào xem.
Máy có chút cũ, đợi rất lâu giao diện mới hiện lên, cô click mở số tiền dư, lại đợi khoảng vài chục giâu, giao diện mới nhoáng lên, số tiền dư mới hiển thị ra.
Đông Lộ nhìn thấy con số phía trên, không thể tưởng tượng mà trợn to mắt, "500 vạn!?"
Cô nhìn một dãy số dài, không thể tin được mà đếm đếm.
"Vận khí của em thật tốt." Thẩm Thần nhìn nhìn, chậm rãi nói: "Cái thẻ này là thẻ nhiều tiền nhất của anh đấy."
"..." Đông Lộ không thể tin nổi, ngây ngốc nhìn anh: "Rốt cuộc sao lại thế này? Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Kiếm nha." Thẩm Thần nhún vai, "Lúc học năm thứ hai, anh với hai người bạn cùng nhau mở công ty."
Đông Lộ: "Sao anh không nói cho em?"
Thẩm Thần sờ sờ cái mũi, "Lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp, thất bại sẽ rất mất mặt, hơn nữa khi đó tương đối gian nan, cho nên cũng không muốn để em biết."
Đông Lộ chậm rãi tiêu hóa sự thật này, trước kia Thẩm Thần có một ít tiền tiết kiệm, lúc mới bắt đầu khó khăn cũng là bình thường, "Anh với bạn cùng phòng anh mở?"
"Bọn họ nào có hiểu mấy cái này." Thẩm Thần nói, "Là Du Minh Dương và em trai anh ta."
Đông Lộ suy nghĩ một lúc mới nhớ ra cái người tên Du Minh Dương này.
Là ông chủ quán bar Thẩm Thần đã từng làm.
Thẩm Thần tiếp tục nói: "Sau đó công ty có khởi sắc, anh liền nửa lui xuống phía sau, ở công ty chiếm 25% cổ phần, mỗi tháng đều có tiền lãi."
Đông Lộ bị chấn động đến rất lâu không nói nên lời, trầm mặc một lúc mới hỏi: "Từ lúc nào thì anh nghĩ tới chuyện gây dựng sự nghiệp?"
Cô nhớ là anh rõ ràng không đặt tâm chí lên chuyện này.
Thẩm Thần chỉ cười mà không nói.
Đông Lộ rất thông minh, lập tức nghĩ tới cái gì, đôi mắt híp lại, "Là kỳ nghỉ đông hồi năm nhất? Lúc mẹ em nói anh có đúng không?"
Bằng không thời gian sao lại trùng hợp như vậy?
"Cũng không hẳn." Thẩm Thần thở dài, kéo cô gái nhỏ vào trong ngực dỗ dành: "Lúc ấy Du Minh Dương vừa lúc mời anh, anh vừa lúc cũng thiếu tiền, liền thuận nước đẩy thuyền, không có quan hệ gì với em, đừng nghĩ nhiều, hơn nữa mẹ em nói không sai, bảo anh một nghèo hai tay trắng mà cưới em, đừng nói nhà em không thể tiếp thu, tới anh cũng không thể tiếp thu."
Đông Lộ hít hít cái mũi, "Anh có tiền như vậy, vì sao còn phải làm bác sĩ?"
Thẩm Thần: "Có rất nhiều nguyên nhân đi, có mộng tưởng, cũng có nuối tiếc đối với mẹ của anh, càng hơn là nếu có một ngày em sinh bệnh bị thương, anh hy vọng có thể ở bên cạnh em, là người cứu chữa cho em."
Mà không phải người chỉ có thể đứng ở một bên cầu nguyện.
Những vô năng vô lực lúc trước đối với mẹ, anh không muốn lại thể nghiệm thêm một lần nữa.