"Alo? Đông Lộ, cậu có nghe không?" Thấy cô chậm chạp không đáp, trong lòng An Du có chút bất an, có thể là do bọn họ đã lâu không liên lạc cho nên cô ấy có cảm giác Đông Lộ xa lạ hơn rất nhiều, còn có chút cảm giác áp bách như có như không.
Rõ ràng là hồi cấp hai, quan hệ của bọn họ tốt tới như vậy.
Đại khái là bởi vì Đông Lộ thi quá tốt đi.
An Du nắm chặt điện thoại, trong mắt xẹt qua một tia ghen ghét.
Sau khi có điểm thi đại học, Cửu Trung liền lập tức dán giấy hồng chữ đen những học sinh có số điểm từ 500 trở lên.
Tình hình là tốt hơn so với các năm trước rất nhiều, lần này có tới 22 người nằm trong bảng đó, ngay cả An Du cũng có mặt, cô thi được 558 điểm, trình đột phát huy đặc biệt xuất sắc, phá vỡ số điểm kỷ lục của năm trước.
Cô còn chưa cao hứng được bao lâu thì lại thấy được số điểm của Đông Lộ.
Đông Lộ với Thẩm Thần, còn có Lục Vọng là ba người duy nhất có số điểm trên 600 của cả trường, lãnh đạo trường vui như ăn tết, nơi nơi đều tuyên dương ba người bọn họ, không chỉ giăng đầu biểu ngữ ở trong trường mà ngay cả ảnh bìa trang web của trường của đổi thành ảnh của bọn họ.
An Du nhìn điểm của Đông Lộ.
679.
Cao hơn 100 điểm so với cô.
An Du mím môi, vui vẻ ban nãy lập tức biến mất không còn tăm hơi, quả nhiên tới cuối cùng, cô vẫn không so được với Đông Lộ.
Từ lúc bắt đầu học cấp hai chính là như vậy, cô chưa từng thắng qua.
Có một người bạn quá mức ưu tú thật sự là áp lực rất lớn, bởi vì cứ cảm giác sẽ thấp hơn so với người đó một bậc, lúc nói chuyện cũng không được tự nhiên, lại còn bị người khác đem ra so sánh giữa hai người.
Tuy An Du không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại rất buồn bực, cố ý lại như vô tình xa cách Đông Lộ, dần dần đứng trên cùng một chiến tuyến với Từ Nhu, nhìn thấy Đông Lộ bị xa lánh, cô thế mà lại có loại kɦoáı ƈảʍ rất hả hê.
Nhưng mà người ưu tú thì làm thế nào cũng sẽ sáng lên, cho dù bạn có cố gắng bỏ qua cũng không được, thành tích thi đại học của Đông Lộ chính là minh chứng cho việc này.
Kết thúc cấp ba, cũng kết thúc thời đại chị em tốt an ủi sưởi ấm cho nhau, An Du không thể không thừa nhận Đông Lộ mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bất cứ nữ sinh nào trong lớp, nhà cô ấy lại có tiền, tiền đồ khẳng định là rất rạng rỡ.
Cho nên An Du liền động tâm tư, muốn hòa hảo trở lại với cô ấy, có một người bạn như vậy ở bên cạnh, tương lai của cô chắc chắn cũng sẽ bình thản hơn rất nhiều.
Nhưng thái độ của Đông Lộ lại không nóng không lạnh làm cho cô có chút hoảng, còn cố ý nhắc tới Từ Nhu, hy vọng có thể khiến cho cô ấy phản ứng.
"A, tôi biết rồi, còn chuyện gì không?"
Đông Lộ rốt cuộc cũng mở miệng, ngữ khí bình đạm, vẫn không hề có chút gợn sóng nào.
An Du thật sự không đoán được suy nghĩ của cô, căng da đầu tiếp tục nói: "Cũng không có gì, chỉ là muốn nói cho cậu biết, sau khi Từ Nhu chuyển tới Tứ Trung thì nghe nói là có yêu đương với một tên lưu manh ở ngoài trưởng, học hành giảm sút đến trầm trọng, aizz, cũng là do cậu ấy tự làm tự chịu đi, lần trước cậu ấy kéo cậu xuống nước, tớ liền nhìn ra cậu ấy cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, tớ thật không nghĩ tới cậu ấy sẽ là người như thế, trước kia đều bị vẻ ngoài của cậu ấy đánh lừa rồi, còn may là tớ đã nhận ra gương mặt thật kia, thật xin lỗi cậu, Đông Lộ, chúng ta còn có thể trở lại như trước đây không? Tớ bảo đảm tuyệt đối sẽ không xem nhẹ cảm thụ của cậu nữa."
An Du đương nhiên mà cho là Đông Lộ còn hận Từ Nhu, cố ý nói xấu Từ Nhu, ý đồ muốn cô đồng tình với mình, lại đồng thời khẳng định rõ lập trường của bản thân.
Lời nói này tích thủy bất lậu*, cho dù là ai nghe xong cũng sẽ mềm lòng.
*Tích thủy bất lậu: Một giọt nước cũng không lọt.
Nhưng Đông Lộ lại nói ra một câu không tưởng tượng nổi: "Thì ra cậu biết là trước kia đã xem nhẹ cảm thụ của tôi?"
"A?" An Du ngây người.
Đông Lộ lại hỏi: "Cho nên cậu là cố ý xa lánh tôi?"
"Không phải, tớ..." Mồ hôi lạnh của An Du nháy mắt chảy ra, "Tớ không cố ý, tớ thật sự muốn làm bạn với cậu!"
"Không cần." Đông Lộ lạnh lùng nói, "Ở trong mắt tôi, cậu với Từ Nhu không khác nhau là mấy, cho nên cậu không cần thiết phải hạ cậu ta để nâng bản thân mình lên, trò chơi bạn bè tốt này cậu vẫn là nên tìm người khác chơi đi, tôi chơi chán rồi."
Dứt lời, cô liền cắt đứt điện thoại, sắc mặt hơi trầm xuống.
Bên kia, Thẩm Thần bị Hoàng Kiến Hoa đuổi theo đánh, cuối cùng lại chạy tới chỗ cô, trốn ra sau lưng cô, ôm lấy eo cô như diều hâu quắp lấy gà.
"Chú, chú đã đồng ý cho bọn cháu ở bên nhau rồi, nếu thật sự xảy ra cái gì thì cũng rất bình thường mà?" Thẩm Thần ôm Đông Lộ trốn đông trốn tây, động tác rất nhanh nhạy, cười như không cười nhìn Hoàng Kiến Hoa, biểu tình thật sự thiếu đánh.
Đông Lộ bị bắt gia nhập hỗn chiến, bị hắn ôm xoay tới xoay lui, một chút cảm xúc phức tạp ngổn ngang lập tức hóa thành hư không, nhíu mày trách mắng: "Hai người nháo đủ chưa?"
Hoàng Kiến Hoa nào có nghe lọt được, hung dữ giơ chổi lông gà lên, tóm được khe hở liền đánh về phía Thẩm Thần, "Bây giờ tôi đổi ý không được sao? Cậu cái đồ không biết xấu hổ kia, tránh xa con gái tôi ra một chút! Còn có cái tay này, nhanh buông ra cho tôi!"
"Không buông." Thẩm Thần cười khẽ, bị đánh trúng vô số lần, lại ngại tay chân Đông Lộ quá chậm chạp, liền dứt khoát khom lưng bế cô lên chạy đi, cùng Hoàng Kiến Hoa chạy vòng vòng xung quanh bàn ăn.
Hoàng Kiến Hoa thấy hành vi cuồng vọng lớn mật của hắn, tức giận tới đau cả tim.
Đông Lộ bị dọa sợ, cô không muốn show ân ái trước mặt cha mình, giãy giụa muốn xuống, "Anh mau thả em ra!"
Thẩm Thần cúi đầu, tự nhiên buông cô xuống, ánh mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, "Không buồn nữa?"
Động tác Đông Lộ dừng lại, hơi hơi mở to mắt.
Thẩm Thần: "Sau khi em nói chuyện điện thoại xong thì biểu tình trở nên không đúng lắm, là ai chọc em tức giận?"
"..."
Sao hắn thấy được, không phải lúc đó hắn còn bị Hoàng Kiến Hoa đuổi theo đánh sao?
Đông Lộ mím môi không nói.
"Là ai?" Thẩm Thần kiên trì hỏi, "Không phải là mối tình đầu của em đó chứ?"
Đông Lộ nhìn biểu tình khẩn trương của hắn, lắc đầu cười, hai tay chậm rãi vòng lấy cổ hắn, mặt dán vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập hơi nhanh của hắn, ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng cười, mắng: "Đồ ngốc."
Thì ra được người khác đặt trong lòng là loại cảm giác này.
Khó có thể tưởng tượng, sao trước kia cô có thể nhẫn nhịn bọn An Du lâu tới như vậy.
***
Ban ngày qua đi, Đông Lộ thấy Hoàng Kiến Hoa còn gắt gao đuổi theo Thẩm Thần không tha, rốt cuộc cũng đứng ra giải thích ngọn nguồn của sự việc, Hoàng Kiến Hoa bán tín bán nghi, thu chổi lông gà lại đi đánh răng rửa mặt.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Thần với Đông Lộ bắt đầu điền nguyện vọng.
Đông Lộ ngồi trước máy tính, lần lượt đăng nhập tài khoản của cô với Thẩm Thần, điền nguyện vọng muốn đăng ký vào đó.
"Anh xác nhận lại xem có vấn đề gì không." Đông Lộ nắm con chuột nói với Thẩm Thần.
Trong máy tính đang hiển thị tư liệu của Thẩm Thần.
Chỉ điền duy nhất một nguyện vọng, đại học B.
Đây là quyết định mà bọn họ đã suy nghĩ kỹ, đại học B là đại học tốt nhất cả nước, là một trường học tổng hợp có rất nhiều khoa, cũng có học viện y trực thuộc đại học đó, thiết bị gì cũng đều có đầy đủ.
Thẩm Thần sau khi trở thành Trạng Nguyên thì có rất nhiều giáo viên của các trường đại học tới chiêu sinh mời chào hắn nhập học, học phí hoàn toàn miễn phí, đại học B cũng là một trong số đó, Thẩm Thần vốn dĩ cũng muốn vào đại học B cho nên cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Thẩm Thần xác nhận lại phần thông tin cá nhân xong, vừa muốn gật đầu, lại nhớ tới cái gì đó, hỏi cô: "Học viện y là ở trong trường sao?"
Đông Lộ lên Baidu tra, "Không phải, học viện y là một trường độc lập, nằm ở một nơi khác."
Học viện y của đại học B trước kia vốn là một trường độc lập, chỉ là sau đó đã xác nhập với đại học B.
Thẩm Thần trầm mặc.
Nói cách khác, thật ra hai người cũng không phải học cùng một trường.
"Bây giờ anh hối hận còn kịp không?" Thẩm Thần chân thành đặt câu hỏi.
"Tại sao?"
"Anh muốn học cùng trường với em."
"..."
Đông Lộ không nói một lời liền xác nhận cho hắn.
Thẩm Thần hé miệng, thở dài một tiếng, "Anh hoài nghi em căn bản không yêu anh."
Ít nhất thì phải biểu hiện do dự chút xíu đi chứ.
Đông Lộ lãnh đạm nói: "Tiền đồ quan trọng hơn."
Vì nữ nhi tư tình mà từ bỏ mộng tưởng, quá ngu xuẩn.
Cô sẽ không để bản thân trở thành vật cản của hắn.
Thẩm Thần: "Trường học với học viện y có cách nhau xa không?"
Đều là cùng một trường, chắc cũng không quá xa đâu.
Đông Lộ nghĩ như vậy, lại tra xét một chút, nhìn thấy đáp án thì ngẩn ra, chậm rãi mở miệng: "Hai nơi cách nhau hai nội thành, có hơn 30 trạm xe, ngồi tàu điện ngầm cũng phải mất hai tiếng."
Thẩm Thần dừng một giây, lập tức nhào qua muốn đoạt máy tính của cô, "Không được, anh muốn sửa nguyện vọng!"
"Không có khả năng." Đông Lộ giữ chặt con chuột, kiên quyết không đưa cho hắn.
Trải qua một hồi lăn lộn, Đông Lộ lấy câu "Dám đổi thì chia tay" ra uy hiếp hắn, Thẩm Thần chịu thua, tức giận đè cô lên giường, ăn đậu hủ một lúc mới cân bằng được tâm lý.
"Anh thuộc họ cẩu sao?"
Cổ áo Đông Lộ mở ra, đầu vai trắng nõn có dấu răng, kéo dài tới tận bên trong áo, làm cho người ta không nhịn được mà suy nghĩ bậy bạ.
Đông Lộ xấu hổ mặc lại áo chỉnh tề, nhìn thấy thiếu niên đã mỹ mãn kia, nghĩ thầm, vẫn là không thể xem thường hắn, người này chính là sói đội lốt cừu.
Là cái loại vô cùng sắc*.
*Sắc ở đây là sắc dục.
Sau khi điền nguyện vọng xong, hai người không còn việc gì phải làm, nắm tay nhau ra rạp chiếu phim xem phim, chọn một bộ điện ảnh tình yêu, tên là《 Quãng đời còn lại 》.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà hai bọn họ lại thích đánh đố đoán kết cục, ai thắng thì được yêu cầu đối phương làm một chuyện.
"Em vẫn đoán là bi kịch?" Thẩm Thần hỏi cô.
"Ừ." Đông Lộ ăn bắp rang, gật đầu.
"Anh có dự cảm lần này em sẽ thua."
Thẩm Thần cười, hơi hơi nâng cằm lên, bộ dáng nhất định là cô sẽ thua, cái phim này nghe tên liền biết không có khả năng là bi kịch.
Hắn hơi hơi híp mắt, đã bắt đầu cân nhắc xem nên bắt Đông Lộ làm cái gì, kết quả nghĩ một lúc lại không nhịn được mà nghĩ tới mấy thứ không thể miêu tả kia.
Chậc.
Thẩm Thần cúi đầu ho một tiếng, đột nhiên hoài nghi nhân phẩm của mình, rõ ràng trước kia hắn vẫn còn là chính nhân quân tử.
Đông Lộ không để ý tới hắn, chăm chú xem phim, nhàn nhạt nói: "Đừng mạnh miệng quá sớm."
Phim bắt đầu rồi.
Thẩm Thần nghiêm túc xem, thành bại là quyết định ở nó.
Đây vẫn là một bộ phim đề tài thanh xuân, nam nữ chính quen biết nhau từ cấp ba, nam chính theo đuổi nữ chính rất lâu mới có thể đả động trái tim của cô, sau đó hai người ở bên nhau.
Diễn biến tới đây thì thời lượng còn chưa đi được một nửa.
Có kinh nghiệm phía trước, Thẩm Thần lại có loại dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, sau khi bọn họ vào đại học, do hai người học khác ngành nhau cho nên không có nhiều cơ hội gặp mặt, nam chính thế mà lại di tình biệt luyến, thích một cô gái có tính cách rộng rãi hơn so với nữ chính.
Thẩm Thần: "???"
Vẻ mặt Đông Lộ bình tĩnh, nhìn những người khác như thể bị ngược đến chết đi sống lại, còn có tâm tình ăn bỏng ngô, "Lần này lại là một bộ phim về đề tài giáo dục."
Thẩm Thần bất đắc dĩ nhận thua: "Em muốn anh làm cái gì?"
Đông Lộ nghĩ nghĩ, "Hôn em một cái."
"Cái gì?" Thẩm Thần cho rằng mình nghe lầm rồi.
"Hôn em một cái." Đông Lộ lặp lại một lần, đối với sự kinh ngạc của hắn cảm thấy rất khó hiểu, "Làm sao?"
"Không phải, em mà cũng chủ động đưa ra loại chuyện này, làm anh có chút ngoài ý muốn." Thẩm Thần giống như không quen biết cô thế này, ngạc nhiên mà đánh giá.
"Không hôn thì thôi."
Đông Lộ bị nhìn đến mất tự nhiên, quay đầu không để ý tới hắn nữa, tai dần dần đỏ lên.
Bọn họ đã hôn nhiều lần như vậy rồi, có cái gì mà phải ngạc nhiên.
Trước kia lúc cô xem phim thấy người khác hôn môi, do từ nhỏ đã có thói sạch sẽ nên cô nhìn có chút phản cảm, cô cũng không chịu nôi việc uống chung một chai nước với người khác, nhưng sau khi ở bên Thẩm Thần mới phát hiện, thì ra hôn môi cũng không khó tiếp thu như vậy, ngược lại còn rất thoải mái.
Có lẽ chỉ có người trong cuộc mới chân chính cảm nhận được.
Đông Lộ nói xong, Thẩm Thần liền câu lấy cằm cô hôn qua, đối mắt đen nháy hiện lên ý cười, "Đã là cá cược thì sao có thể không thực hiện?"
Nửa tiếng sau, thẳng tới lúc phim kết thúc, Thẩm Thần mới buông cô ra.
Đông Lộ đỏ cả hai má, che miệng trừng hắn, "Đã nói là một cái thôi!"
Quá đáng yêu, Thẩm Thần lại nhịn không được hôn một cái lên má cô, tản mạn cười khẽ, "Thì đúng là một cái mà, nửa tiếng này miệng chúng ta cũng không có tách ra nha."
Chỉ là có chút dài thôi.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau là cuộc sống đại học.