Đông Lộ không phải người hay oán trời trách đất, cũng không phải người sẽ nhẫn nhục chịu đựng, cô rất rõ ràng là bản thân sẽ không khuất phục lại Đông Vân, chia tay với Thẩm Thần.
Cho dù là kế sách tạm thời cũng không nghĩ, không muốn nói cho hắn biết cái nhìn của Đông Vân về hắn, không muốn thấy lòng tự trọng của hắn bị sỉ nhục, không muốn để hắn chịu tổn thương, không muốn... tách ra khỏi hắn.
Cho nên trước mắt, chỉ có một biện pháp giải quyết.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Thẩm Thần, Đông Lộ bắt đầu xem thông báo tuyển dụng trên mạng, tìm công việc làm thêm.
Một thông báo tuyển dục làm việc thời gian dài lập tức đập thẳng vào mắt cô.
Người phục vụ nhà hàng, chỉ tuyển học sinh cấp ba và sinh viên đại học.
Thời gian làm việc: Tối thứ hai đến thứ sáu, 6:30 đến 12:00.
Thứ bảy chủ nhật làm cả ngày.
Lương: 3000 tệ một tháng.
***
Mỗi ngày đều không nhanh không chậm vượt qua.
Gần đây Thẩm Thần có một chuyện rất phiền lòng.
Đông Lộ trở nên rất kỳ quái.
Tiết Ngữ Văn.
Thẩm Thần một tay chống cằm, một tay xoay bút, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Đông Lộ ngồi bàn đầu tiên, nhìn thấy cô đang gật gà gật gù gục đầu xuống, giống như là đang ngủ gật, tuy rằng thỉnh thoảng cô sẽ tự vỗ mặt hoặc là lắc lắc đầu để cho thanh tỉnh, nhưng tựa như không có tác dụng, chỉ chốc lát sau cô đã hoàn toàn nằm bò ra bàn.
Ngủ rồi.
Cô ngồi ở bàn đầu, vị trí rất dễ thất, thầy giáo không có khả năng không nhìn thấy, đi tới gõ gõ bàn cô: "Đông Lộ, dậy đi!"
Đông Lộ nháy mắt liền tỉnh lại, con sâu ngủ không cánh mà bay, lập tức đứng dậy, biểu tình có chút ảo não.
Giáo viên Ngữ Văn nhíu mày, "Sao gần đây em lại thế này? Lên tiết của thầy là ngủ, thầy giảng chán lắm sao?"
Đông Lộ lắc đầu, "Không có."
"Vậy sao em lại ngủ gật?" Thầy giáo vẫn không buông tha vấn đề này.
Trong lớp có người vui sướng khi người khác gặp họa, ồn ào, "Thầy ơi, em có thể làm chứng không có quan hệ gì với thầy, bởi vì cậu ấy không chỉ ngủ tiết của thầy đâu, tiết khác cũng ngủ!"
Cả lớp cười vang.
Cũng may da mặt Đông Lộ dày, không có phản ứng gì, nhưng mày của giáo viên Văn đã nhíu rất sâu, "Em mang trạng thái này đi học thì sao có thể học được gì? Có phải tối không ngủ đủ giấc không? Nếu còn như vậy, thầy sẽ bảo thầy La gọi phụ huynh của em tới đấy."
Đông Lộ bình tĩnh nói: "Em xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa."
...
Tiền Hạo cũng cười, khó có khi thấy Đông Lộ đi học làm việc riêng, không góp vui sao được? Nhưng mà cậu ta quên mất bên cạnh mình còn có một tên sủng thê cuồng ma kia.
Tiền Hạo cười được một nửa, đầu đã bị một quyển sách đập xuống, Thẩm Thần lạnh lùng liếc cậu ta, "Cười đủ chưa?"
"Khụ, xin lỗi." Tiền Hạo vội vàng ngậm miệng, thiếu chút nữa đã quên Thẩm Thần bây giờ là bạn cùng bàn của mình.
Thẩm Thần nhìn Đông Lộ, mày nhíu lại, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Hắn cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho cô: [Gần đây em làm sao thế? Buổi tối không ngủ?]
Đông Lộ không đáp, lúc đi học cô sẽ không xem điện thoại, Thẩm Thần đành nhẫn nại chờ tới lúc tan học.
Nửa tiếng qua đi, chuông reo lên, Thẩm Thần thấy Đông Lộ cúi đầu, mà WeChat của hắn cuối cùng cũng vang lên.
Đông Lộ: [Không có gì, đọc sách hơi muộn thôi.]
Lý do này đã được cô dùng nhiều lần lắm rồi.
Thẩm Thần mới hồi đầu còn tin, bây giờ vừa thấy liền cảm thấy cô đang lấy cớ.
[Em đọc sách gì mà nhiều ngày như vậy?] Thẩm Thần trầm mặc trả lời. [Kinh Thánh hay là Chu Dịch?]
Đông Lộ: [Sách bình thường thôi.]
[Lâu vậy rồi mà chưa đọc xong?]
[Học hành là chuyện cả đời, tri thức là vô hạn không có điểm cuối.]
Khóe miệng Thẩm Thần xụ xuống, rất muốn nói em vừa mới ngủ gật trên cái vô hạn đấy đấy, này không phải lẫn lộn đầu đuôi sao?
Nói qua điện thoại không rõ, hắn nói thẳng: [Sau khi tan học anh đưa em về.]
Hắn muốn đi trên đường giáo dục cô thật tốt.
Đông Lộ không chút do dự đã từ chối: [Không cần, em tự về.]
[Không cần ngại.]
[Người nhà em sẽ tới đón em.]
"..."
Cô đã nói như vậy rồi, Thẩm Thần cũng không thể cưỡng ép nữa, chỉ là gần đây mỗi ngày người nhà cô đều tới đón, có phải quá thường xuyên rồi không? Hơn nữa cũng không biết có phải do hắn đa tâm hay không mà cứ có cảm giác cô đang trốn tránh mình.
Tiền Hạo thấy được nội dung cuộc trò chuyện của hai người, vui sướng khi người gặp họa nói: "Có phải Đông Lộ có niềm vui mới rồi không? Gạt cậu đi hẹn hò với nam nhân khác."
Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn cậu ta, tròng mắt đen nhánh sâu thẳm, phảng phất hắc động không đáy.
Tiền Hạo rùng mình, ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu thế mà còn xem là thật sao."
Thẩm Thần lại cúi đầu nhìn điện thoại, khóe miệng mím thẳng, cằm căng chặt, khí áp rất thấp, thoạt nhìn tâm tình phi thường kém.
Tiền Hạo không dám trêu chọc hắn nữa, trong miệng vừa nói thầm: Vì một cô gái mà như vậy, đáng giá sao; một bên lại đang lướt điện thoại.
Gần đây cậu ta tham gia rất nhiều các group chat, bên trong phần lớn đều là học sinh, trường nào cũng có, ngư long hỗn tạp, không thiếu những người muốn thoát kiếp FA.
Không thể không nói, sau khi biết Thẩm Thần với Đông Lộ ở bên nhau, tâm hồn của cẩu độc thân như cậu ta bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực mạnh, đặc biệt là cái loại người không biết xấu hổ như Thẩm Thần, mỗi ngày ở trước mặt cậu tú ân tú ái, ân ái cũng thôi đi, thành tích học tập lại luôn bảo trì ở vị trí số một, có muốn cho người ta sống nữa hay không?
Cho nên bây giờ Tiền Hạo cũng muốn tìm một cô bạn gái xinh xinh đẹp đẹp, cùng nhau nỗ lực, nắm tay tiến lên.
Bất quá trong group này có rất ít các em gái, ngược lại còn có rất nhiều tên con trai đều tới đây để thoát kiếp FA, nhưng Tiền Hạo vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm chân ái đời mình, đột nhiên cậu ta bị thu hút bởi một tấm ảnh chụp.
Là của một nam sinh khác gửi, trên màn hình nháy mắt liền bị oanh tạc.
Cậu ta nói: [Ngày hôm qua tôi tới nhà hàng ăn cơm, thấy được một em gái phục vụ rất xinh đẹp, chỉnh là người trong ảnh chụp này này, có phải đặc biệt đẹp không? Làm người phục vụ cũng quá đáng tiếc rồi!]
Ảnh chụp lập tức bị một đống người bình luận: [Ôi đệt, cái nhan sắc này, nhà hàng nào thế? Tôi cũng phải tới đó!]
[Cậu có WeChat của người ta không? Phải nắm lấy cơ hội đi! Chậm một bước thì em gái nhỏ chính là của người khác rồi!]
Nam sinh phát ra một biểu tình khóc thút thít, [Tôi có hỏi, nhưng cô ấy không cho, hình như cô ấy rất lạnh lùng, trừ làm việc ra lại chẳng nói một câu nào cả.]
Có một tên nhảy ra: [Một người phục vụ nho nhỏ lấy đâu ra nhiều mặt mũi mà tự cao tự đại như vậy, anh đây dạy chú một chiêu, nếu chú uy hiếp mà cô ấy không cho, chú liền tìm ông chủ khiếu nại đi, cô ấy khẳng định sẽ bị dọa sợ, sau đó ngoan ngoãn cho chú ngay.]
Nam sinh cực kì kích động: [Được đấy! Cảm ơn đại ca, tối nay tôi sẽ tới nhà hàng đó một lần nữa, thề là phải bắt được cô em đó tới tay!]
...
Bình luận nhảy ra liên tiếp, nháy mắt đã là 99+, nhưng Tiền Hạo lại không thể hưng phấn nổi, vẻ mặt khiếp sợ, phóng lớn tấm ảnh chụp cô gái kia lên, tỉ mỉ nhìn một lúc lâu, cuối cùng mới thật cẩn thận đem điện thoại giơ tới trước mặt Thẩm Thần.
"Thần... Thần ca... cậu xem em gái này có giống nữ vương đại nhân của cậu hay không?"
Thẩm Thần nghe thế liền ngẩng đầu, nhìn thấy ảnh chụp, trong nháy mắt, tầm mắt không chút để ý ban đầu liền ngưng lại.
Trong ảnh chụp, cô gái duyên dáng yêu kiều đứng dưới ánh đèn, mặc bộ chế phục màu đen bó sát người, phác họa ra dáng người hoàn hảo của cô, váy đen rất ngắn ngắn, khó lắm mới bao bọc được cái mông của cô, hai chân trắng nõn thon dài, mái tóc đen nhánh như thác nước đổ xuống trên vai, nửa che đi sườn mặt tinh xảo thuần tịnh của cô.
Hình như cô phát hiện ra có người chụp ảnh, ngước mắt nhìn qua bên này, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
***
Đông Lộ từ chối hết lời mời của khách tới ăn, chỉ muốn làm một người phục vụ bình thường, mỗi ngày sau khi tan học thì sẽ tới làm, làm cho tới tận 12 giờ.
Vì để không cho Thẩm Thần phát hiện, cách giờ tan học năm phút cô liền bắt đầu thu dọn cặp sách, sau khi tan học liền lập tức chạy mất không thấy bóng dáng, tuy rằng cảm thấy có lỗi với hắn, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất lúc này mà cô có được.
Đêm đó sau khi trở mặt với Đông Vân, ngày hôm sau Đông Vân đã sắp xếp hành lý rời khỏi nhà, một giây cũng không ở lâu, bà còn muốn mang theo Đông Kỳ đi, nhưng Đông Kỳ sống chết không đi, rất có khí thế nếu bà dám ép thì nó sẽ nhảy từ trên lầu xuống, Đông Vân không còn cách nào, chỉ đành tạm để nó ở đây, chờ sau khi chân chính ly hôn với Hoàng Kiến Hoa thì sẽ đoạt lại quyền nuôi dưỡng Đông Kỳ.
Lấy tình huống hiện tại của nhà bọn họ, nếu muốn thưa kiện, việc Hoàng Kiến Hoa dành được quyền nuôi nấng bọn họ là bằng không, ông không có việc làm cũng không có tiền, căn bản là không nuôi nổi bọn họ, hơn nữa bản thân ông còn không có chí tiến thủ.
Đông vân đi rồi, ông càng uống rượu nhiều hơn, mỗi đêm đều không về ngủ, không biết lại chạy đi lêu lổng ở nơi nào, mấy ngày đầu Đông Kỳ còn kiên trì không đi, nhưng nhìn thấy bộ dáng phó quỷ này của ông, lại dao động, thẳng tới khi bọn họ tới cơm cũng không có mà ăn, Đông Vân lại tới đây một chuyến, Đông Kỳ mặt xám xịt ôm lấy bà, tỏ vẻ muốn đi cùng bà, còn khuyên Đông Lộ đi cùng.
Đông Vân nhìn Đông Lộ, cái gì cũng không nói, nhưng Đông Lộ biết bà đang đợi cô chịu thua.
Nhưng Đông Lộ lại không rên một tiếng trở về phòng, thẳng đến khi Đông Vân đưa Đông Kỳ đi, cô cũng không hề đi ra.
Cái nhà này đã hoàn toàn xong rồi.
Đông Lộ không chỉ phải lo lắng cho học phí của tương lai mà còn phải nhọc lòng lo cho vấn đề cơm ăn hằng ngày, Hoàng Kiến Hoa sống cứ mơ mơ màng màng, cô còn phải để tâm chiếu cố ông.
Việc phục vụ này có thể giải quyết cho cô được phần nào, bao ăn lại có tiền lương, Đông Lộ rốt cuộc cũng cảm nhận được nỗi vất vả của Thẩm Thần.
Sau khi làm việc mới biết được là làm phục vụ lại mệt như thế, mỗi ngày đều phải rửa bát lau bàn, bưng trà rót nước cho khách, lúc nào cũng phải mỉm cười ở trên mặt, phải biết nhìn sắc mặt của người khác, từ khi sinh ra cho tới giờ, cô chưa từng chịu qua loại cảm giác này.
Kỳ thật mệt mỏi một chút cô còn có thể nhịn, chủ yếu vẫn là do chế phục của nhà hàng này rất kỳ cục, váy ngắn không nói, còn phải mang tất chân màu đen, cho dù không lộ nhiều, nhưng cô vẫn không thể thích ứng được, đặc biệt là ánh mắt khách nhìn cô rất lộ liễu, làm cho cô cực kỳ phản cảm.
"Đông Lộ, bàn 52, gà đinh cung bạo."
Giám đốc đem đồ ăn bưng qua cho Đông Lộ, bảo cô mang qua, "Có chút nóng, cẩn thận một chút."
"Dạ." Đông Lộ bưng đồ ăn đi tới bàn được chỉ định.
Trên chỗ ngồi có hai nam sinh, một béo một gầy, tên gầy trang điểm rất đậm, tóc dài đến vai, mặc áo thun màu lam rộng thùng thình, quần jean bó sát người, bắt chéo chân nói chuyện phiếm với nam sinh béo, nhìn thấy Đông Lộ tới đưa đồ ăn, ánh mắt sáng lên, cười chào hỏi: "Hi, mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Đông Lộ nhận ra hắn ta, là nam sinh lần trước xin phương thức liên hệ đã bị cô từ chối kia.
Cô nhịn xuống xúc động muốn nhíu mày, lễ phép gật đầu với hắn ta, "Chúc ngài dùng cơm vui vẻ."
Sau đó muốn rời đi.
"Ai, đừng đi mà!" Nam sinh tóc dài bắt lấy cánh tay cô, cười có chút thâm ý, "Anh gọi cả phần của em rồi, cùng nhau ăn đi."
Đây là đang quang minh chính đại quấy rầy.
Đông Lộ không khách khí hất tay hắn ta ra, "Xin lỗi, tôi còn phải làm việc, không có thời gian."
Tóc dài nói: "Như vậy đi, em ngồi đây bồi anh một tiếng, anh trả em tiền lương gấp hai ở đây, có đủ lời không?"
Đông Lộ lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi sẽ không ngồi đây bồi ngài, ngài tìm người khác đi."
"Cô là có thái độ gì đây hả?" Tóc dài bất mãn ồn ào, "Tôi mặc kệ, dù sao cô cũng phải bồi tôi, bằng không tôi sẽ tìm chủ của mấy người để khiếu nại!"
Nhìn thấy đã xảy ra chuyện, giám đốc vội vàng chạy tới, nghe xong mọi chuyện liền khom lưng nhận lỗi với tóc dài, "Thật sự xin lỗi ngài, Đông Lộ mới tới, không hiểu quy củ, tôi thay cô ấy xin lỗi ngài, chỉ là phục vụ của chúng tôi còn có rất nhiều việc phải làm, thật sự không có thời gian bồi ngài, mong ngài thông cảm."
Tóc dài nam làm ra vẻ thở dài, "Muốn tôi thông cảm cũng được, nhưng tôi muốn số điện thoại của người phục vụ này, bằng không tôi sẽ không để yên."
Giám đốc biết là đã đụng phải lưu manh, bất đắc dĩ đưa mắt ra hiệu cho Đông Lộ, "Cô cho hắn số điện thoại đi, cũng sẽ không mất miếng thịt nào."
Đông Lộ lạnh mặt, "Không bao giờ."
Giám đốc nổi giận, "Cô còn muốn làm nữa không?"
"Cô ấy không làm nữa."
Một thanh âm lạnh như băng đang cực lực áp chế sự tức giận vang lên từ phía sau.