Thiếu niên đứng ở cửa lớp học, khóe môi xụ xuống, đáy mắt âm u, con ngươi đen nhánh như mực.
Đông Lộ chưa từng gặp qua bộ dáng hắn tức giận như vậy.
Bóng rỗ đập ở trên mặt đất vài cái, chậm rãi lăn tới bên chân cô.
"Thẩm Thần, sao cậu lại quay về, không đi chơi bóng nữa sao?" Tưởng Tân Tuyền cũng xuất hiện ở cửa, nghi hoặc nhìn hắn, sau đó vô tình nhìn vào trong lớp, "Ơ, bóng của tớ lăn đi đâu rồi?"
Thẩm Thần không lên tiếng, mặt không biểu tình đi vào lớp, trở về chỗ ngồi xuống, một bên mặt rất lãnh đạm.
Đông Lộ có chút không hiểu.
Rốt cuộc hắn làm sao vậy?
Tưởng Tân Tuyền cũng không phát giác ra cái gì, đi qua nhặt bóng, hạ giọng hỏi Đông Lộ: "Sao hắn lại quay về thế?"
"Không biết." Đông Lộ nhíu mày.
Thân là người đứng xem, Trương Sử Cánh yếu ớt mở miệng: "Cái đó, có phải hắn đang ghen không?"
Ánh mắt đằng đằng sát khí lạnh như băng của hắn rõ ràng là chỉ hướng về một mình cậu không phải sao?
Trương Sử Cánh tỏ vẻ thực hoảng hốt, tuy Đông Lộ rất xinh đẹp, nhưng mọi người vẫn còn là học sinh, cậu thật sự không có loại suy nghĩ này với cô mà!
Ghen?
Đông Lộ chậm rãi nhớ lại, hình như lúc nãy cô với Trương Sử Cánh dựa hơi gần nhau, chẳng lẽ là bị hắn hiểu lầm?
Tưởng Tân Tuyền vẫn như lạc trong sương mù, thẳng đến khi Trương Sử Cánh kể lại mọi chuyện thì cậu ta mới hiểu ra, lập tức lòng đầy căm phẫn đứng ở bên phía Thẩm Thần, "Nhất định là phải ghen, không ăn dấm thì còn gọi gì là nam nhân! Đông Lộ, việc này cậu là không đúng rồi, cậu là bạn gái của Thẩm Thần, nói thế nào cũng nên bảo trì khoảng cách với nam sinh khác mới phải chứ?"
Suy nghĩ của Đông Lộ bị cắt ngang, "Tôi thành bạn gái hắn lúc nào thế?"
Còn chưa thi xong đại học mà.
"Thẩm Thần nói đó, chẳng lẽ không phải sao?" Tưởng Tân Tuyền nhướng mày, ngay từ hôm đầu đi học, Thẩm Thần đã nói với toàn bộ nam sinh trong lớp rằng, Đông Lộ là bạn gái hắn, cảnh cáo bọn họ tốt nhất đừng có suy nghĩ quá phận.
Phải cái rắm!
Hắn rốt cuộc đã giấu cô làm bao nhiêu chuyện tốt rồi?
Đông Lộ nghiến răng.
Tưởng Tân Tuyền thấy cô không phủ nhận, coi như là cô cam chịu, "Cậu mau đi xin lỗi rồi dỗ hắn đi, giải thích mọi chuyện thật rõ ràng."
"Tôi chỉ hỏi bài mà thôi, cũng không làm chuyện gì sao, tại sao phải xin lỗi?" Đông Lộ lạnh lùng nói, "Là hắn vô cớ gây rối."
Nếu như hắn tin tưởng cô thì có thể trực tiếp tới hỏi chứ không phải cáu kỉnh giận dỗi giống như đứa nhỏ.
"Chuyện này không thể nói vậy được." Tưởng Tân Tuyền nói, "Cậu nghĩ mà xem, nếu cậu vừa vào cửa liền thấy Thẩm Thần giảng bài cho Giản Mỹ Hân, bọn họ lại giống như nam châm kề sát vào nhau, cậu nghĩ cậu sẽ có cảm giác gì?"
Đông Lộ sửng sốt.
Không tự chủ tưởng tượng lại hình ảnh cậu ta nói.
Thật chói mắt.
Tưởng Tân Tuyền nói tiếp: "Hơn nữa hắn còn vừa mới giảng bài cho cậu xong, cậu nói hiểu, thế nhưng đảo mắt một cái lại đi hỏi tên con trai khác, này không phải là đang đánh vào mặt hắn sao, đến tớ còn không chịu nổi đâu."
Đông Lộ không nói chuyện, mày nhăn thật chặt.
"Cậu nói xem có đúng không?" Tưởng Tân Tuyền đánh giá biểu tình của cô.
Đông Lộ trầm mặc một lát, hỏi cậu ta: "Tôi nên làm gì bây giờ?"
Bị cậu ta nói như vậy, cô phát hiện cô dường như thật sự thiếu suy xét, chỉ lo cho bản thân mình, không nghĩ tới cảm thụ của Thẩm Thần.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu Thẩm Thần dám giảng bài cho Giản Mỹ Hân, cô ngay cả suy nghĩ chia tay cũng sẽ có.
Lần đầu tiên cô phát hiện bản thân mình hai mặt như vậy.
"Vậy thì đơn giản lắm, con trai rất dễ dỗ." Tưởng Tần Tuyền cười xấu xa, chỉ chỉ môi, "Cậu hôn hắn một cái, hắn tuyệt đối sẽ hóa thành một vũng nước."
Tưởng Tân Tuyền chỉ nói đùa, không nghĩ tới Đông Lộ lại trầm ngâm một lát, sau đó đứng lên.
"Cậu làm gì thế?" Tưởng Tân Tuyền cả kinh.
"Dỗ hắn." Thần sắc Đông Lộ như thường, đi thẳng tới chỗ của Thẩm Thần.
Tưởng Tân Tuyền với Trương Sử Cánh liếc nhau, đều kinh ngạc trợn to mắt.
"Thẩm Thần thật sự nhặt được bảo bối." Tưởng Tân Tuyền nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Đông Lộ, tấm tắc hai tiếng.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cậu ta cũng cảm thấy cô có điểm giống với Giản Mỹ Hân, đều là cái loại rụt rè mà cao ngạo, một nữ sinh mặt mũi cao hơn trời.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, hai người vẫn không giống nhau.
Ít nhất thì trong trí nhớ Tưởng Tân Tuyền, Giản Mỹ Hân chưa từng dỗ dành Thẩm Thần.
Một lần cũng không có.
***
Thẩm Thần ngồi ở bàn đầu tiên, trong lòng có chút bực bội, đến tâm tư nghịch điện thoại cũng không có, trong đầu toàn là một màn vừa rồi.
Trương Sử Cánh cầm bút viết viết vẽ vẽ ở trên giấy, nói với cô gái cái gì đó, cô gái nghiêm túc nghe, đôi mắt chỉ toàn là ảnh ngược của cậu ta, Thẩm Thần đứng ở cửa một lúc lâu, cô cũng hoàn toàn không phát hiện.
Hắn trơ mắt nhìn cô với Trương Sử Cánh dựa càng lúc càng gần, đầu rất nhanh sắp đụng vào nhau.
Cuối cùng thật sự nhịn không được mới ném bóng rổ qua.
Hắn biết gần đây Đông Lộ học hành rất mệt, hoàn cảnh Nhất Trung chính là như vậy, từ sáng tới tối đều chỉ có học, mới đầu tiếp thu không thích ứng được cũng rất bình thường, cho nên gần đây hắn cũng không dám quấy rầy cô, ẩn ẩn hy vọng cô sẽ xin giúp đỡ từ hắn.
Nhưng cô vẫn luôn không tới tìm hắn.
Cho nên lúc hắn nhìn thấy cô tình nguyện hỏi bài Trương Sử Cánh cũng không muốn tới tìm mình, trong lòng hụt hẫng giống như bị đổ một bình ngũ vị.
Loại mùi vị này khiến hắn không yên tâm mà quay về xem cô, lại thấy cô với Trương Sử Cánh sát cạnh nhau, lúc này cơn giận mới đạt tới đỉnh điểm.
Ánh mắt Thẩm Thần u ám, hàm dưới căng ra, khóe môi mím thành một đường thẳng tắp, ngón tay niết điện thoại dùng sức đến trắng bệch.
Lúc này Giản Mỹ Hân đi vào lớp học, bị dáng vẻ này của hắn dọa sợ, bật thốt hỏi: "Cậu sao thế?"
Cô ấy hơi ngây ra, từ sau khi gặp lại Thẩm Thần cũng chưa từng gặp qua bộ dáng này của hắn, dường như lại thấy được Thẩm Thần của quá khứ.
Thẩm Thần mắt điếc tai ngơ, từ trong ngăn kéo móc ra một cái tai nghe đeo lên, đôi mắt chăm chú nhìn điện thoại, cả người tản ra hơi thở người sống chớ tới gần.
Giản Mỹ Hân mím môi, cũng không tự tìm nhục nhã nữa, yên lặng ngồi bên cạnh hắn, lòng tự trọng của cô ấy rất cao, xin lỗi hắn đã là giới hạn cuối cùng, từ sau ngày đó, rốt cuộc thì bọn họ cũng chẳng nói với nhau một câu, quan hệ rất căng thẳng.
Bọn họ thật sự không thể trở về được nữa.
Giản Mỹ Hân rũ mắt, chua xót nghĩ.
Thẩm Thần không có tâm trạng quản suy nghĩ của Giản Mỹ Hân, một bên thất thần chơi điện thoại, một bên lại liếc về phía Đông Lộ, hắn tức giận đến rõ ràng như vậy, cô cũng nên tỏ vẻ một chút mới phải chứ?
Nhưng liếc mắt qua đó lại phát hiện cô không có ở chỗ ngồi.
Hắn ngốc ra, vừa vặn phía trên truyền tới một thanh âm thanh lãnh.
"Anh đi ra đây với em."
Thẩm Thần ngẩng đầu, Đông Lộ không biết từ bao giờ đã đi tới trước mặt hắn, lẳng lặng nhìn, ngữ khí như đang ra lệnh.
Cô là tới xin lỗi hay là tới hỏi tội hắn?
Thẩm Thần xụ khóe môi, "Sao anh phải nghe em?"
Đông Lộ không nói gì, biểu tình rõ ràng đang viết mấy chữ: Cơ hội chỉ có một, muốn hay không tùy anh.
Giản Mỹ Hân cũng nhìn qua, thái độ Đông Lộ cường ngạnh như vậy, lấy hiểu biết của cô ấy về Thẩm Thần thì hắn không có khả năng sẽ nghe cô.
Cô ấy vừa mới nghĩ vậy liền nghe thấy ghế bên cạnh phát ra tiếng vang chói tai, Thẩm Thần bĩu môi đứng lên.
Thẳng tới khi hắn theo Đông Lộ ra khỏi lớp học.
Giản Mỹ Hân cũng chưa lấy lại tinh thần được, ngẩn ra.
***
Đông Lộ mang theo Thẩm Thần đi lên lầu, tới sân thượng.
Trên sân thượng trống trải chỉ có hai người bọn họ.
"Tới đây làm gì?" Thẩm Thần cố ý không nhìn cô, nhìn ra phía xa xa, nhàn nhạt hỏi.
Tức giận còn chưa tan.
Đông Lộ khóa cửa lại, "Nơi này không có ai, tiện làm việc."
Làm việc? Làm việc gì?
"Em..." Hắn nhíu mày muốn hỏi, gương mặt xinh đẹp của Đông Lộ đột nhiên ghé qua.
Làn da cô rất trắng, lông mi nhỏ dài, con mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn không nhúc nhích, trong suốt, lại có một tầng hơi nước mỏng.
Bọn họ cách nhau rất gần, hắn còn có thể thấy rõ được lông tơ trong suốt rất nhỏ ở trên mặt cô, trắng không tì vết.
"Anh nhắm mắt lại." Cô nhẹ giọng nói.
"A?"
"Nhắm lại."
Thẩm Thần ẩn ẩn có dự cảm cô định làm cái gì, nghe lời nhắm mắt lại, lẳng lặng đợi trong chốc lát, môi truyền tới xúc cảm mềm mại, mùi hoa thanh đạm bao ở chóp mũi hắn, chui vào bên trong, thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Cô đang hôn hắn.
Ý thức được sự thật này, Thẩm Thần hưng phấn đến không kiềm chế được, trộm mở mắt ra.
Cô gái nhìn như trấn định, thế nhưng lông mi run rẩy đang bán đứng cô, cô nhắm chặt hai mắt, gương mặt ửng đỏ, phong tình vạn chủng.
Ngực Thẩm Thần run lên không ngừng.
Đại khái qua ba giây sau, Đông Lộ nhanh chóng rời khỏi hắn, trên mặt còn lưu lại dấu vết đỏ ửng, cô ngượng ngùng nghiêng đầu qua một bên, nhỏ giọng nói: "Anh đừng tức giận."
Thẩm Thần chưa đã thèm, "Em là đang xin lỗi?"
"Ừ."
Tưởng Tân Tuyền nói chỉ cần cô hôn hắn thì đảm bảo hắn sẽ không tức giận.
Đông Lộ nhìn vẻ mặt cao thâm khó đoán của hắn, đắn đo không dám chắc suy nghĩ của hắn, "Anh không phải tức giận đó chứ?"
Cô chưa từng dỗ ai, cũng không biết có dùng được hay không.
Ngón trỏ Thẩm Thần vuốt ve môi, cũng không có đưa ra đáp án ngay, mà lại hỏi một chuyện khác, "Tại sao em không hỏi anh, một hai phải tìm cái tên Trương Sử Cánh gì kia?"
"Đều không phải." Đông Lộ thở dài, nhanh chóng nói: "Chỉ là em không muốn anh cảm thấy em ngu ngốc."
"Anh nói quá nhanh, em nghe không hiểu."
"Bây giờ anh đã biết, em học không giỏi bằng Giản Mỹ Hân, cũng không thông minh như cô ấy."
Đông Lộ nói xong cũng bắt đầu ủy khuất, mỗi ngày cô đều thức đêm khổ sở học bài là vì cái gì chứ.
"Em không xứng với anh, anh vẫn là nên trở về tìm cô ấy đi."
Thẩm Thần chưa từng nghĩ là cô sẽ có loại suy nghĩ này, không nhịn được bật cười, "Này là thứ gì thế, không phải anh đã nói với em là anh với cô ta không có một chút quan hệ sao?"
"Ai cũng nói hai người rất xứng đôi, là Kim Đồng Ngọc Nữ." Đông Lộ hừ một tiếng.
"Người khác thấy thế nào cũng không liên quan tới anh." Thẩm Thần cười ôm lấy cô, cúi đầu, thân mật cọ cọ cái mũi nhỏ xinh của cô, "Anh chỉ thích em."
Trái tim Đông Lộ đập kịch liệt, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, bên tai chỉ toàn là tiếng tim đập của mình. Cô không được tự nhiên né đi tầm mắt nóng rực của hắn, khẽ ừ một tiếng, không biết nên nói cái gì nữa, nửa ngày mới nghẹn ra hai chữ: "Cảm ơn."
Cảm ơn đã thích em.
Quả là một đứa trẻ lễ phép.
Lúc này cũng không quên nói lời cảm ơn.
Thẩm Thần mừng rỡ cười không ngừng, nếu không phải hắn hiểu rõ cô thì hắn còn tưởng là mình được phát thẻ người tốt đấy.
"Cảm ơn? Em đang từ chối anh?" Thẩm Thần cố ý trêu cô.
"Không có." Đông Lộ trừng hắn, không hiểu sao hắn lại cứ thích biết rõ còn cố hỏi.
"Vậy là em đồng ý?" Thẩm Thần nghiêm túc nhìn cô chăm chú, "Không cần chờ tới sau khi thi xong đại học, ngay từ giây phút này, em nguyện ý làm bạn gái anh, là ý này đúng không?"
Lúc này Đông Lộ mới biết được là hắn đang hố cô.
Cô nhìn đôi mắt đen nhánh chấp nhất của hắn, nội tâm thở dài một tiếng, có cần gấp như vậy không, cô cũng không chạy đi đâu.
Thật là...
Đông Lộ bất đắc dĩ rũ mắt, bỗng nhiên nói tới chuyện không đâu: "Tưởng Tân Tuyền nói, anh kể với các bạn trong lớp em là bạn gái anh."
"A..." Lúc này lại tới lượt Thẩm Thần chột dạ, "Cũng không phải ai anh cũng nói, chỉ nói cho một hai người nghe..."
Như thể sợ cô sẽ tức giận, hắn tăng thêm ngữ khí, "Thật đấy."
Đông Lộ nhẹ nhàng đánh gãy hắn: "Em cũng không phủ nhận."
Thẩm Thần dừng một chút, nghe hiểu ý tứ của cô, mừng rỡ như điên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Em đồng ý?"
Đông Lộ đem sợi tóc dán ở trên má vén ra sau tai, che đi cái tai đang hồng lên của mình, "Được rồi, sắp vào lớp, chúng ta về thôi."
Cô tránh khỏi cái ôm của hắn.
Thẩm Thần nào có dễ dàng buông tha cho cô như vậy, bắt lấy ta cô kéo đến trước ngực mình, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, thấp giọng cười ở bên tai cô: "Có chuyện này anh quên nói, kỹ thuật hôn của em thật sự không được, cần phải luyện nhiều hơn."
Nói xong, hắn liền cúi đầu xuống.
Đông Lộ đột nhiên không kịp phòng bị, đầu bị ngửa ra đằng sau, tay chặt chẽ túm lấy vạt áo trước ngực hắn.
Đầu óc cô choáng váng, có chút thiếu oxy, nhắm mắt lại, lần đầu tiên chủ động đáp trả, hai tay không tự giác mà câu lấy cổ hắn, nỗ lực đáp lại.