Sáng sớm, chim sẻ đứng ở trên dây điện kêu hót líu lo, một tia nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên mặt cô gái đang say giấc ở trên giường, tạo ra một vầng sáng nhàn nhạt, vàng lóng lánh động lòng người.
Đông Lộ chậm rãi mở mắt ra, mê mang nhìn đỉnh đầu trên trần nhà, chuyện phát sinh tối hôm qua chậm rãi hiện lên ở trong đầu, cô đột nhiên xốc chăn ngồi dậy.
Sao cô lại nằm trên giường rồi?
Thẩm Thần đâu?
Cô nghiêng đầu nhìn phía dưới giường, ngay cả Đông Kỳ cũng không thấy đâu, thảm lông với chăn ở trên mặt đất cũng đã được gấp gọn.
Cô lấy điện thoại qua nhìn thời gian, nháy mắt đã biết nguyên nhân, lập tức bò dậy thay đồng phục.
Thế mà đã 7 giờ sáng rồi!
Cô dậy muộn!
Sao bọn họ không ai gọi cô hết vậy?
Đông Lộ vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng, nghe được một trận tiếng cười truyền tới từ phía nhà bếp, vừa đi qua liền thấy Thẩm Thần với cha và em trai cô đang ngồi trước bàn ăn, vừa cười vừa ăn bữa sáng, một bộ dáng hòa thuận vui vẻ.
Đông Lộ nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Sao lại thế này?
Hôm qua không phải bọn họ còn sống chết không chịu nhìn mặt nhau hay sao?
"Tiểu Thần này, canh trứng này con làm thế nào vậy? Ăn ngon như thế, vừa mềm lại vừa ngọt, tay nghề so với cái cô mà Đông Vân mời về kia thì lợi hại hơn nhiều!" Hoàng Kiến Hoa cười nói.
Thẩm Thần khiêm tốn: "Chú quá khen."
Thanh âm Đông Kỳ vui sướng: "Thì ra bánh ngọt lần trước chị mang về là do anh làm, anh có thể làm lại vài cái được không? Em cũng không để anh làm không công đâu, một cái bánh đổi một tấm ảnh của chị em, em có nhiều ảnh của chị ấy lắm, đặc biệt xấu, xấu hơn cũng có..."
Nó vừa mới nói xong thì đầu đã bị người ta nắm lấy, Đông Lộ dùng sức bóp mặt nó, ngữ khí uy hiếp, "Em lặp lại lần nữa."
"Lộ Lộ, cuối cùng con cũng dậy rồi, mau đánh răng rửa mặt rồi ngồi xuống ăn sáng đi." Hoàng Kiến Hoa vẫy vẫy tay với cô, cười ha hả nói, "Tới nếm thử canh trứng Tiểu Thần làm."
Đông Lộ nhìn bàn ăn, chân giò hun khói, canh trứng, cơm chiên, bữa ăn sáng rất phong phú, ngửi thôi cũng thấy thèm.
"Cậu làm?" Cô kinh ngạc nhìn Thẩm Thần.
Thẩm Thần chỉ cười không nói gì.
Hoàng Kiến Hoa thay hắn trả lời: "Không thì sao, con thấy nhà chúng ta ai sẽ làm cơm sáng chứ? Tiểu Thần này, về sau con cứ tới nhà chú nhiều một chút, đừng ngại."
Đông Lộ hết nói nổi, "Tối hôm qua cha còn nháo muốn đuổi người ta đi đấy."
Hoàng Kiến Hoa: "Đó không phải là vì cha say sao, hơn nữa lại không biết thằng bé thế mà còn nấu cơm được, nam sinh mà nấu được cơm thì chắc chắn vợ tương lai của hắn sẽ rất có phúc đó."
Thái độ cùng trước đó như hai người khác nhau.
Đông Lộ nghi ngờ cái Thẩm Thần làm không phải là cơm mà là mê dược.
Thời gian quá vội cho nên cô liền nhanh chóng rửa mặt xong, ngồi xuống uống một ngụm canh trứng.
Ừm, đúng là rất ngon.
Thẩm Thần ngồi bên cạnh cô, thấy cô giống như con mèo lười nheo nheo mắt, khóe môi liền cong lên, "Ngon không?"
"Cũng được." Đông Lộ rụt rè ăn.
Thẩm Thần nhìn cái bát nhanh chóng đã thấy đáy của cô, không khỏi buồn cười, cố kỵ có người nhà cô ở đây cho nên cũng không nói thêm gì, an an tĩnh tĩnh kết thúc bữa sáng.
Lúc hai người chuẩn bị tới trường thì Đông Lộ lại nhớ tới cái gì đó, bảo Thẩm Thần đợi một chút, sau đó chạy vào phòng, lúc đi ra thì trong tay nhiều thêm một cái mũ lưỡi trai màu đen, "Cái này trả lại cho cậu."
Thẩm Thần nhận ra đây là cái mũ hắn từng đưa cô, "Cho cậu, cứ giữ đi."
Đông Lộ thấy hắn không nhận liền nhón chân, trực tiếp đội cái mũ ở trên đầu hắn.
Đoan đoan chính chính.
Mùi hương khẽ thoảng qua, Thẩm Thần hơi giật mình, dưới vành mũ, hai tròng mắt đen nhánh của hắn bình tĩnh nhìn cô chăm chú.
"Vẫn là màu đen hợp với cậu hơn." Đông Lộ ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
Thẩm Thần nhìn cô một hồi lâu, cười, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
***
Kỳ thi giữa kỳ diễn ra ba ngày, Đông Lộ với Thẩm Thần không ở cùng một phòng thi cho nên mấy ngày này bọn họ rất ít khi chạm mặt.
Thứ sáu chính là ngày thi cuối cùng, thi môn Chính Trị.
Mọi người đều biết, đề thi môn Chính Trị đặc biệt dài, cơ hồ là một bài phải viết đến mấy trăm chữ.
Đông Lộ nhanh tay viết chữ, ở mười phút cuối cùng mới miễn cưỡng làm xong toàn bộ bài thi, lúc buông bút, cánh tay đau nhức đến mức không nâng lên được, cô quay đầu nhìn những người khác, tựa hồ cũng không khác lắm so với cô, có người còn chưa viết xong.
Tầm mắt chuyển tới vị trí đằng sau mình thì dừng một chút, sau đó làm như không có việc gì thu tầm mắt lại.
Từ ngày hôm đó, Triệu Cầm cũng không tới nữa, tựa như đã hoàn toàn bỏ thi.
Chuông reo lên, tuyên bố kỳ thi giữa kỳ chính thức kết thúc.
Trên mặt mọi người đều là vẻ hưng phấn khó nén được, sau khi nộp bài thi xong liền vui vẻ dọn đồ đạc chạy lấy người, quá trình thi cử vẫn luôn là quá trình đau khổ nhất, mặc kệ kết quả có như thế nào, ít nhất thì bọn họ đều đã cố hết sức rồi.
Đông Lộ theo dòng người bước ra khỏi phòng thi, trở lại lớp học, cùng bạn học khác dọn bàn ghế trở về chỗ cũ, ngày mai là thứ bảy, La Nhạc Phúc đang đứng trên bục giảng nói tình huống thi mấy ngày hôm nay cùng công việc trong mấy ngày nghỉ, còn cười điệu phê bình Triệu Cầm trước lớp.
"... Chuyện của Triệu Cầm mọi người đều đã biết, đối với hành vi vu oan cho bạn học như em ấy thì càng xấu hổ hơn so với việc tự mình gian lận! Ngày đầu tiên nhận lớp thầy đã từng nói với các em, trước tiên phải học làm người, sau đó mới học tới tri thức..."
Chu Tiêu Hàm nghe chuyện xong liền tức giận nói với Đông Lộ: "Triệu Cầm thế mà lại dùng loại thủ đọa hạ cấp như thế này bắt nạt cậu, thật khiến người ta buồn nôn mà, may mà cậu thông minh, không nhượng bộ cô ta."
Đông Lộ nhẹ nhàng nói: "Mọi chuyện đều qua rồi."
Nhưng mà chuyện còn chưa kết thúc, sau hai ngày nghỉ, buổi sáng chào cờ ngày thứ hai, Đông Lộ lại thấy được Triệu Cầm ở trên sân.
Một tuần không gặp, cô ta nhìn qua tiều tụy không ít, mặc đồng phục học sinh, tóc cột đuôi ngựa, tóc mái kẹp lên để lộ ra cái trán trơn bóng, trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh tự kiểm điểm bản thân.
"... Tôi, từ nội tâm tôi cảm thấy rất hổ thẹn với hành vi của bản thân, tôi gửi lời xin lỗi tới bạn học Đông Lộ, xin lỗi thầy giáo cùng cha mẹ, trải qua lần kiểm điểm này, tôi đảm bảo sẽ không tái phạm loại sai lầm này nữa..."
Chu Tiêu Hàm đứng ở dưới xem vô cùng sảng khoái, "Ha ha, xứng đáng!"
Đông Lộ không cười, nhưng cũng không thánh mẫu tới mức đi đồng tình với cậu ta, vẻ mặt tỏ vẻ không liên quan tới mình.
Triệu Cầm còn chưa bị phạt xong, trừ việc phải viết bản kiểm điểm ra thì còn bị ra văn bản phê bình cùng việc bị đình chỉ học tạm thời, nghe nói còn bị đuổi ra khỏi lớp trọng điểm.
La Nhạc Phúc đem chuyện này báo cáo lên cấp trên, lãnh đạo vô cùng coi trọng chuyện này, trải qua một cuộc điều tra thì còn tra ra được hành vi gian lận trước kia của Triệu Cầm, một số nữ sinh từng bị cô ta ức hiếp cũng nặc danh cáo trạng lên, lúc này chuyện mới càng nháo càng lớn.
Văn bản thông báo chuyển lớp của Triệu Cầm rất nhanh được ban xuống.
Cha mẹ cô ta đã nhiều lần tới trường để cầu tình, còn không ngừng tặng quà lại xin lỗi thầy giáo, nghe nói còn khóc lóc, nhưng vẫn không thể thay đổi được quyết định của nhà trường.
Lúc Triệu Cầm rời đi, lớp học đang trong tiết đọc bài buổi sáng sớm, tiếng đọc bài vang lên, chỉ có một mình cô ta thu dọn sách vở, hoàn toàn không ăn nhập với không khí xung quanh.
Các bạn học vừa đọc bài vừa lén nhìn cô ta, không ai mở miệng nói chuyện với Triệu Cầm khiến không khí có chút quái dị.
Triệu Cầm cúi đầu, đeo cặp sách lên vai rồi rời đi, lúc đi qua bên người Đông Lộ còn làm rơi một cây bút.
Cô ta hình như không phát hiện, cũng không quay đầu, đi ra khỏi lớp học.
Đông Lộ thoáng nhìn qua, buông sách xuống.
Chu Tiêu Hàm trừng mắt, "Lộ Lộ, không phải cậu định mang trả cho cô ta đó chứ?"
Đông Lộ thấy thân ảnh Triệu Cầm sắp đi mất, liền cúi xuống nhặt bút lên, "Tớ đi một chút rồi về."
Chu Tiêu Hàm: "Ê!"
Đông Lộ đi tới cửa lớp, nhìn thấy Triệu Cầm còn chưa đi xa, liền gọi một tiếng.
Triệu Cầm dừng bước quay đầu lại, ánh mắt quái dị nhìn cô.
Đông Lộ vẫn không có biểu tình gì, đi qua đưa bút cho cô ta, "Bút của cậu."
Thấy cô ta không nhận, Đông Lộ trực tiếp nhét bút vào trong tay Triệu Cầm.
"A." Triệu Cầm cười nhạo một tiếng, cúi đầu xoay xoay cây bút trong tay, "Bút là tôi cố ý làm rơi, trước kia tôi còn cảm thấy cậu rất thông minh, không nghĩ lại ngu ngốc như vậy."
Đông Lộ không tỏ ý kiến, đi tới lớp học.
"Chuyện gian lận là Từ Nhu muốn tôi làm." Triệu Cầm đột nhiên nói.
Hai chân Đông Lộ dừng lại.
"Tuy không phải cô ta trực tiếp muốn tôi làm, nhưng cũng không khác lắm, chỉ trách tôi quá ngu mà thôi." Triệu Cầm tự giễu, hai tay nắm chặt quai cặp, cũng xoay người rời đi, "Tin hay không tùy cậu."
...
Đông Lộ đứng yên tại chỗ hồi lâu, một trận gió đột nhiên thổi qua bên cạnh, mang đến hương chanh sạch sẽ dễ ngửi, đồng thời bên tai truyền tới một câu trêu ghẹo.
"Cậu đứng đây làm gì, không phải đang đợi tôi đó chứ?"
Đông Lộ hoàn hồn nhìn qua.
Thẩm Thần đứng trước mặt cô, dáng người cao gầy thẳng tắp, đôi mắt đào hoa hẹp dài khẽ nhếch, cười như không cười nhìn cô.
"Nghĩ nhiều rồi." Đông Lộ trừng mắt, "Thầy giáo tìm cậu làm gì?"
Cô vừa mới thấy La Nhạc Phúc gọi hắn ra ngoài.
"Phát bài thi." Thẩm Thần giơ giơ tập bài thi Toán trong tay lên.
Đông Lộ giật mình, "Đã có điểm giữa kỳ rồi?"
Thẩm Thần: "Ừ."
Đằng sau, La Nhạc Phúc cầm sách giáo khoa, mặt mày hồng hào đi tới, cười không khép được miệng, "Thẩm Thần, em đi nhanh như vậy làm gì, đến phiếu điểm cũng quên cầm rồi này, chờ chuông reo thì em dán nó lên tường phía sau phòng học đi."
Lớp bọn họ điểm rất cao sao?
Đông Lộ thấy chủ nhiệm lớp mình cười thành như vậy, không khỏi nghĩ.
Sau khi chuông reo.
Thẩm Thần theo lời La Nhạc Phúc dán phiếu điểm ở tường sau lớp học, cả lớp đều chen qua xem thành tích.
Có cả Đông Lộ.
Cô nhìn thấy người đứng thứ nhất xong liền biết tại sao La Nhạc Phúc lại cao hứng như vậy.
Thẩm Thần, tổng điểm 1031*.
*Cách tính điểm bên Trung mình không rõ lắm, chắc là cộng hết tất cả các môn vào, mình cũng không biết là bên đó thi bao nhiêu môn cho nên cũng không biết tối đa sẽ là bao nhiêu điểm.
Từ khi Cửu Trung thành lập tới nay cũng chưa có người nào thi được điểm cao như vậy.
Trừ Toán Học ra thì tất cả các môn Khoa học tự nhiên của hắn đều max điểm.
Chính trị, Lịch Sử, Địa Lý, tuy không được max điểm, nhưng đã là số điểm kinh người rồi.
Một đường xem xuống dưới, Toán Học là môn hắn thi điểm thấp nhất, chỉ có 107 điểm.
La Nhạc Phúc có một thói quen, bài thi của ai được max điểm đều sẽ được dùng bút đỏ khoanh tròn.
Mà Thẩm Thần, ngoài Toán với mấy môn xã hội ra thì đều được khoanh tròn cả.
Đặc biệt đáng chú ý.
Người đứng thứ hai là Từ Nhu, cô ta vốn là người đứng trong top 10 của lớp, thế mà qua một thời gian đã tiến bộ đến mức vượt qua tám người, qua cả Tưởng Học Phái với số điểm 730.
Người tiếp theo chính là Tưởng Học Phái.
Đông Lộ đứng ở vị trí thứ tám, 630 điểm, tuy Ngữ Văn với Toán Học thì không nói, nhưng những môn khác điểm cũng sàn sàn, chỉ có mấy môn sở trường là cao, so với bảng thành tích dường như là nghịch thiên kia của Thẩm Thần thì sắc mặt cũng trở nên ảm đạm hẳn.
Đông Lộ nhìn phiếu điểm thật lâu, sau đó lẳng lặng rời đi.
Các bạn học đều bị thành tích của Thẩm Thần làm cho lóe mù cả mắt, không còn tâm tư chú ý tới cái khác.
"Mẹ ơi, Thẩm Thần, cậu thật sự là con người sao?" Tiền Hạo nhìn vị trí số một, thanh âm cũng trở nên run rẩy.
Những người khác cũng sôi nổi cảm thán...
"Trừ việc chửi thề ra thì tớ cũng chả biết nói gì..."
"Không hổ là người tới từ Nhất Trung, đều nói đám Nhất Trung đó đều là loại trình độ này sao? Thật quá đáng sợ rồi."
Tưởng Học Phái thấy cùng một lúc đã có hai người vượt mặt mình, mà người thứ nhất lại có số điểm khiến cậu ta có đuổi cũng chẳng kịp, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm tự nói: "Sao có thế..."
Từ Nhu ngửa khuôn mặt nhỏ lên, nhìn thấy tên mình với Thẩm Thần kề sát cạnh nhau, mím môi cười, quay đầu tìm kiếm thân ảnh của Thẩm Thần, lại thấy hắn đang đứng cùng Đông Lộ, ánh mắt liền tối sầm xuống.
Thẩm Thần thi tốt như vậy, nhưng trên mặt lại không có nửa điểm cao hứng, ngay cả thành tích cũng lười đi xem.
Hắn thấy Đông Lộ đi ra khỏi đám người liền đi qua, cánh tay gác qua vai cô, cà lơ phất phơ cười: "Đừng mặt ủ mày ê như thế chứ, lúc thi cậu bị vu oan gian lận, hơn nửa bài thi cũng chưa làm xong, thi được như vậy cũng là rất tốt rồi, lần sau cố gắng hơn là được."
Hắn biết cô để ý với điểm số tới mức nào.
Đông Lộ nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, rũ mắt không nhìn hắn, hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết: "Cậu thi như thế nào?"
Thẩm Thần nhướng mày: "Trước lúc thi có xem... xem qua sách một chút, hơn nữa bài thi ở đây so với ở Nhất Trung thì tương đối dễ."
Đông Lộ chậm rãi gật đầu, biểu tình hơi tối lại.
Một bạn học nữ đột nhiên đi tới bảo cô, "Đông Lộ, thầy La gọi cậu lên văn phòng kìa."
"Ừ." Đông Lộ đáp một tiếng, nhàn nhạt nói với Thẩm Thần: "Cậu mau về chỗ ngồi đi."
Sau đó liền rời đi.
***
Trong văn phòng, La Nhạc Phúc thấy Đông Lộ đi tới liền buông ly nước trong tay xuống, cười ha hả nói: "Tới rồi sao, mau ngồi đi, đừng đứng."
Đông Lộ không ngồi, nhìn ông, "Thầy tìm em có chuyện gì sao?"
"Cũng không có chuyện gì đâu, thầy chỉ muốn tâm sự với em một chút để hiểu biết về tình trạng học tập của em thôi, ví dụ như trong lúc học có gì khó khăn không, cứ nói với thầy."
Ông dường như đang nói chuyện phiếm với cô, biểu tình muốn bao nhiêu hòa ái thì có bấy nhiêu hòa ái.
Đông Lộ liếc mắt một cái liền hiểu rõ mục đích của ông, "Do em học hành sa sút?"
"Khụ, cũng không thể nói như vậy." La Nhạc Phúc ho mạnh một tiếng, "Chủ yếu là thành tích của em di động lên xuống khá lớn, lần này lại tụt bước một cách rõ ràng quá, đương nhiên là thầy không có ý tứ phê bình em, thầy biết là em vẫn luôn dụng công học hành, tất cả thầy đều thấy được, cho nên thầy cảm thấy có lẽ là phương pháp học của em không đúng, em xem, Thẩm Thần là một tên biến thái thì không cần nhắc tới, ngay cả Từ Nhu lần này cũng tiến bộ rất lớn, thầy nghe nói các em là bạn học cấp hai với nhau, em có thể hỏi xin kinh nghiệm từ em ấy..."
Đông Lộ không nói gì, thần sắc nhạt đi ba phần.
La Nhạc Phúc nói nửa ngày cũng không thấy cô có một chút phản ứng nào, thở dài, xua xua tay bảo cô trở về.
Đông Lộ ra khỏi văn phòng, thấy Thẩm Thần đang đứng ngoài cửa chờ, hai tay đút túi dựa lưng vào tường.
"Thầy nói gì với cậu?" Hắn đứng thẳng người, ánh mắt dừng trên mặt cô.
"Không liên quan tới cậu." Sắc mặt Đông Lộ lãnh đạm, nhìn cũng không nhìn hắn, nhanh chóng đi về phía trước.
"Sao lại không liên quan?" Thẩm Thần ba bước làm hai đuổi theo cô, tay túm lấy cánh tay cô không buông, cau mày hỏi: "Rốt cuộc ông ấy nói cái gì?"
"Cậu có thể đừng động vào tôi có được không, coi tôi như một con ngốc?"
Giờ phút này tâm tình Đông Lộ cực kỳ kém, giãy giụa muốn hất tay hắn ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn: "Ngay trước khi tôi chưa nói điều gì quá đáng thì cậu mau biến mất khỏi mắt tôi đi!"