Lâm Mạn Nhi đâm vào lồng ngực của người đàn ông, Trình Nghiệp toàn thân trần truồng, trên người còn đọng lại những giọt nước. Cô hoảng hốt, ngước lên nhìn vào đôi mắt mờ mịt sâu thẳm của anh. Vừa định mở miệng hỏi anh có chuyện gì, thì âm thanh còn chưa phát ra đã bị anh nuốt chửng vào môi lưỡi.
Anh gần như điên cuồng chiếm lấy môi cô, tham lam cướp đi hơi thở của cô, lưỡi anh nhanh chóng len lỏi vào miệng cô, mạnh mẽ khám phá mọi ngóc ngách. Anh cắn mυ"ŧ hai bờ môi cô một cách thô bạo, phát ra những âm thanh đáng xấu hổ.
Lâm Mạn Nhi choáng váng, khi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc. Cô cố gắng đẩy anh ra, miệng phát ra những tiếng "ưm ưm" phản kháng, nhưng sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ chênh lệch quá lớn, đặc biệt là khi người đàn ông này đã mất lý trí. Anh giữ chặt cô trong lòng, không để cô cử động, sự phản kháng của cô càng khiến anh phấn khích hơn.
Tối nay cô mặc áo sơ mi trắng kết hợp với váy ngắn jean. Sau khi bị nước từ vòi sen làm ướt, làn da dưới lớp áo sơ mi và chiếc áo ngực đen bên trong trở nên mờ ảo, ẩn hiện.
Trình Nghiệp nhìn đến đỏ cả mắt, vừa hôn cô vừa đưa tay lên ngực cô. Bàn tay anh to lớn, đủ để bao trọn lấy bầu ngực đầy đặn của cô, rồi mạnh mẽ xoa nắn theo một hướng nhất định.
Lâm Mạn Nhi hoảng loạn giãy giụa, cố gắng gạt tay anh ra, miệng lẩm bẩm: "Đừng... đừng làm vậy...". Nhưng phần lớn âm thanh đã bị Trình Nghiệp nuốt trọn.
Người phụ nữ trong lòng quá không an phận. Dù ý thức đã mơ hồ nhưng trong tiềm thức, Trình Nghiệp biết rằng người phụ nữ trước mắt có thể giúp anh giảm bớt đau đớn, anh sẽ không để cô chạy thoát.
Anh đưa tay tắt vòi sen, bế bổng Lâm Mạn Nhi lên, đá tung cửa và bước nhanh đến giường, ném người phụ nữ trong lòng lên giường.
Nước trên quần áo cô thấm ướt nhẹ ga giường. Phản ứng đầu tiên của cô là định rời khỏi giường để chạy trốn, nhưng Trình Nghiệp đã nhanh tay đẩy cô lại.
Trình Nghiệp dạng chân ngồi lên người cô, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Mạn Nhi nghẹn ngào, giọng đầy nước mắt cầu xin anh: "Trình tổng, anh làm sao vậy... xin anh đừng làm vậy với tôi, anh biết tôi đã có bạn trai mà...".
Trình Nghiệp không hề lay động, ánh mắt chăm chú của anh khiến cô rợn người. Đột nhiên, anh nắm lấy cổ áo cô, mạnh mẽ xé rách, làm bung ra vài chiếc cúc, áo sơ mi trượt xuống.
"A!" Lâm Mạn Nhi theo bản năng ôm chặt lấy cơ thể mình.
Trình Nghiệp nâng người lên, sau đó mạnh mẽ kéo xuống chiếc váy của cô, rút hai mảnh quần áo ra và ném chúng xuống giường, giờ đây trên người cô chỉ còn lại hai mảnh vải cuối cùng che thân.
Lâm Mạn Nhi lập tức cảm thấy đùi mình trống trải, khi nhìn xuống, cô thoáng thấy vật nam tính của anh, cương cứng và hùng dũng.
Lâm Mạn Nhi lập tức nhắm mắt lại, cố gắng xóa đi hình ảnh vừa thấy khỏi đầu... Tại sao lại lớn như vậy... bạn trai cô không có to như thế...
Trình Nghiệp cúi người xuống, dùng cơ thể mình đè lên người cô, cảm giác da thịt tiếp xúc khiến anh thoải mái hơn rất nhiều, nhưng ngọn lửa trong người anh dường như càng bùng cháy dữ dội hơn.
Lâm Mạn Nhi mở mắt ra, và điều đầu tiên cô thấy là khuôn mặt của Trình Nghiệp. Đôi mắt anh đã bị du͙© vọиɠ lấp đầy, không còn gì khác.
Trình Nghiệp tối nay thật sự quá khác thường, trước đây anh cũng từng uống nhiều nhưng chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy, bất kể cô nói gì anh cũng không nghe, chỉ muốn xâm phạm cô.
Anh không phải là người có hành vi sàm sỡ cấp dưới, Lâm Mạn Nhi biết điều đó, nhưng cô thực sự không hiểu tại sao anh lại đột nhiên trở nên như vậy.
Bất chợt, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, buổi tiệc tối nay! Nhất định là đồ ăn tối nay có vấn đề!
Cô liên tưởng đến biểu hiện của hai người đàn ông đó sau khi Trình Nghiệp uống ly rượu của cô, thì ra là như vậy, đáng lẽ ly rượu đó là dành cho cô, và trong rượu đã bị bỏ thuốc, hóa ra là như vậy.
Cô chống hai tay lên lồng ngực anh, cố gắng đẩy anh ra. Đôi tay ấm áp mềm mại của cô áp vào làn da lạnh giá của anh vừa bị nước lạnh dội qua, khiến anh cảm thấy rất thoải mái. Anh vô thức thực hiện một động tác, nhấc hông, khiến vật cứng rắn đó chạm vào vùng kín của cô qua lớp qυầи ɭóŧ, vải bị đẩy lõm vào theo hình dáng của anh, cả hai đồng thời phát ra tiếng "ừ" trong vô thức...
Sau đó là những cú va chạm liên tiếp của Trình Nghiệp, giờ anh không còn lý trí, anh chỉ biết rằng làm như vậy sẽ khiến anh dễ chịu hơn.
Lâm Mạn Nhi bị đẩy liên tục, cảm giác bị xâm phạm bởi người đàn ông này khiến cô xấu hổ, sợ hãi, và tủi nhục, tất cả trào lên, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Nhưng cô chẳng còn cách nào khác, Trình Nghiệp bây giờ đã nổi cơn thèm khát, hoàn toàn không thể dừng lại. Cô chỉ có thể tiếp tục giãy giụa, nhưng không dám dùng quá nhiều sức, sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đàn ông trên người cô, khiến anh tiến xa hơn trong hành động xâm phạm.
Nếu chỉ thế này có thể làm anh thỏa mãn, thì cô đành nhịn một lúc, đến khi anh xuất tinh, có lẽ anh sẽ dừng lại, và khi đó cô sẽ chạy thoát ngay.
Nhưng, tại sao, tại sao cơ thể cô lại cảm thấy kỳ lạ như vậy, trong âʍ đa͙σ dường như có thứ gì đó chảy ra, dính vào qυầи ɭóŧ, cảm giác nhớp nháp khó chịu... Cô đã từng trải qua chuyện nam nữ, cô biết điều này đại diện cho điều gì, cô lại... bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ...
Lâm Mạn Nhi cảm giác xấu hổ dâng trào, tự nhủ rằng đây là phản ứng sinh lý bình thường, cô cũng không muốn như vậy.
Người đàn ông trên người cô đột nhiên dừng lại, lửa dục trong anh không thể giải tỏa ra ngoài, anh không thỏa mãn chỉ với thế này, anh muốn nhiều hơn, anh muốn đưa dươиɠ ѵậŧ vào cơ thể cô.