Ngoại Tình

Chương 56: Nghĩ Thông Suốt

Trước Sau

break

Từ Nhân Nhân đứng lặng một lúc để gió thổi bay những suy nghĩ rối ren trong đầu. Sau đó, cô mở điện thoại và dứt khoát xóa tin nhắn đó đi. Cô không thể để người đó tiếp tục khuấy động cuộc sống bình yên của mình.

Cô định quay vào trong thì điện thoại bất ngờ đổ chuông, là Trần Diệu gọi.

Từ Nhân Nhân vừa nghe máy vừa đi vào phòng và đóng cửa lại. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hào hứng của Trần Diệu, “Nhân Nhân, chúc mừng năm mới!”

Cảm xúc của Nhân Nhân cũng bị lây nhiễm bởi giọng điệu vui tươi của Trần Diệu, cô không kiềm được mà mỉm cười, “Chúc mừng năm mới!”

Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm về những chuyện vụn vặt. Một lúc sau, Trần Diệu nhận thấy Từ Nhân Nhân có vẻ ngập ngừng, như thể có điều gì muốn nói. Cô liền hỏi, “Có chuyện gì sao? Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi.”

Từ Nhân Nhân do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định giãi bày: “Chuyện là, dạo này mình đang gặp phải một rắc rối. Mình thích một người, chúng mình hiện tại là bạn tốt của nhau. Anh ấy thực sự là một người rất tốt. Trước đây anh ấy cũng đã tỏ tình với mình, nhưng mình từ chối… Mình cảm thấy mình không thể hoàn toàn tin tưởng anh ấy, mình sợ anh ấy cũng sẽ trở nên xấu…”

Cô kể chi tiết về quá trình tiếp xúc với Chu Trạch và cả chuyện anh ấy tỏ tình, hy vọng Trần Diệu có thể cho cô một số lời khuyên. Hiện tại, cô thực sự rất mông lung.

Trần Diệu nghe xong, suy nghĩ một lát rồi phân tích: “Nghe cậu nói thì anh ấy đúng là một người đàn ông tốt hiếm có đấy. Nhân Nhân à, mình nghĩ rằng cậu cần điều chỉnh lại tâm lý của mình. Hiện tại cậu đang có tâm lý ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’. Cậu phải hiểu rằng không phải tất cả đàn ông đều như thế.”

“Lỗi là do Trình Nghiệp gây ra, chẳng liên quan gì đến người bạn của cậu cả. Đừng lôi họ vào cùng một chỗ. Cậu chẳng phải đang dùng sai lầm của một tên đàn ông tồi để trừng phạt người vô tội sao?”

“Rõ ràng cả hai đều rất tốt, cũng thích nhau, nhưng lại không thể ở bên nhau chỉ vì một kẻ rác rưởi, chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

“Cậu hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Nếu cậu thật sự vì điều này mà bỏ lỡ một người tốt như vậy, liệu cậu có chắc rằng sau này sẽ không hối tiếc hay nuối tiếc không?”

“Mình nghĩ cậu nên mở lòng và trò chuyện thẳng thắn với anh ấy, để anh ấy biết suy nghĩ của cậu, thay vì cứ trực tiếp phủ nhận và từ chối anh ấy. Cậu cũng có quyền được hạnh phúc, đừng để một tên đàn ông tồi làm lỡ dở cuộc sống của mình, hiểu chưa?”

Những lời của Trần Diệu thẳng thắn và rõ ràng, từng câu như chạm đến trái tim của Từ Nhân Nhân, như xua tan đi đám mây mù che khuất tầm nhìn. Cô nói rằng mình sẽ suy nghĩ kỹ về điều đó.

Thật ra, Trần Diệu cảm thấy khá vui cho cô. Việc Nhân Nhân có người mới để thích cho thấy cô đã buông bỏ được phần lớn quá khứ. Trần Diệu hy vọng cô sớm tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình và mong rằng vết thương trong lòng cô sẽ hoàn toàn lành lặn, để cô trở lại là Từ Nhân Nhân của ngày xưa.

Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa. Khi chuẩn bị cúp máy, Trần Diệu như chợt nhớ ra điều gì đó và ngập ngừng.

Đó là một chuyện cô mới biết được từ miệng chồng mình cách đây vài ngày.

Ông chủ của chồng cô dạo gần đây lén lút bao nuôi một cô bồ nhí, mua cho cô ta một căn hộ cao cấp và giấu ở đó. Không biết thế nào mà vợ chính phát hiện ra. Vợ ông ta là ŧıểυ thư của một tập đoàn tài phiệt, coi như đã hạ mình khi lấy ông ta, tất nhiên không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này. Bà ấy lập tức dẫn người đến tận nhà đánh cô bồ nhí một trận và đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Chồng của bà ấy biết chuyện này và cãi nhau với bà ấy một trận. Người chồng thường ngày không dám cãi lại bà ấy, nhưng lần này lại to tiếng vì một cô hồ ly tinh, khiến bà ấy tức giận. Bà ấy liền sử dụng mối quan hệ trong gia đình, tìm vài người có dính líu đến băng đảng để bắt cóc cô bồ nhí đó và đưa đến một nhà kho bỏ hoang rồi hành hạ.

Con gái của ông chủ và chồng Trần Diệu cùng làm trong một bộ phận, chính cô ta đã kể lại chuyện này, chắc chắn không phải giả.

Điều kịch tính nhất là, cô bồ nhí đó lại chính là Lâm Mạn Nhi...

Khi biết chuyện này, Trần Diệu đã cười suốt cả ngày, không ngừng cảm thán rằng quả báo đến thật là nhanh.

Cái thứ đàn bà hèn hạ đó lại đi làm ŧıểυ tam nữa sao. Lần trước không bị dạy cho sợ, cô ta tưởng không ai có thể quản lý được mình. Giờ thì xem này quả báo đến rồi. Không biết cô ta còn sống hay chết, nếu không chết thì chắc cũng mất nửa cái mạng.

“Diệu, cậu muốn nói gì à?” Giọng của Từ Nhân Nhân kéo cô về thực tại.

Trần Diệu suy nghĩ vài giây, quyết định không kể cho cô nghe chuyện này nữa. Hiện tại cô ấy đã có cuộc sống mới, không cần phải nói những chuyện này để kéo cô quay lại vũng lầy. Nhân Nhân chắc cũng chẳng quan tâm đến việc Lâm Mạn Nhi sống chết ra sao.

Trần Diệu đáp: “Không có gì, không có gì cả...”

Sau khi cúp máy, Từ Nhân Nhân lại nghĩ kỹ một lần nữa về những lời Trần Diệu nói. Cô dường như đã thông suốt một số điều.

Chu Trạch là Chu Trạch, không phải Trình Nghiệp. Cô không nên vô lý phủ nhận anh ấy như thế, như vậy thật không công bằng với anh. Cô muốn hiểu rõ anh hơn và thẳng thắn trò chuyện một lần với anh. Sau đó, chuyện có ở bên nhau hay không thì tính sau.

Từ Nhân Nhân mở WeChat, nhưng vẫn chưa thấy tin nhắn nào từ Chu Trạch.

A! Anh ấy đang làm gì thế nhỉ?

Cô rất muốn nghe giọng anh...

Từ Nhân Nhân không thể chờ thêm được nữa, cô trực tiếp gọi điện cho anh. Một lúc sau, anh mới bắt máy.

“Alô, Nhân Nhân?” Giọng trầm ấm của Chu Trạch vang lên bên tai cô.

Nghe được giọng người mà mình muốn nghe, cô không kiềm được mà mím môi cười, đôi chân bắt đầu vô thức đung đưa.

Bên kia dường như rất náo nhiệt, tiếng ồn ào vang lên từ phía anh.

“Anh đang ở nhà à? Nghe ồn ào quá...” Từ Nhân Nhân hỏi anh.

“Ừ, cả nhà đều ở đây...” Chưa nói hết câu thì bị một giọng trẻ con ngắt lời, “Chú Trạch! Chú đang nói chuyện với ai vậy?”

Chu Trạch dường như đưa điện thoại ra xa, nhưng cô vẫn có thể nghe loáng thoáng giọng anh, “Là bạn của chú, con tự chơi đồ chơi đi, lát nữa chú sẽ chơi cùng, ngoan nào...”

Đầu dây bên này, Từ Nhân Nhân ngẩn người.

Cô đột nhiên cảm thấy buồn cười không hiểu sao, liền bật cười thành tiếng và hỏi, “Ai thế?”

“Cháu gái của anh,” anh thở dài và tiếp tục nói, “Tối nay anh cứ phải chơi với nó, chẳng làm được gì cả. Lúc thì đòi xuống nhà đốt pháo, lúc lại vào phòng chơi lắp ráp, giờ còn bắt anh diễn hoạt hình với nó nữa…”

Từ Nhân Nhân không nhịn được mà cười phá lên.

Thì ra anh bận bịu vì chuyện này, cô không thể tưởng tượng nổi hình ảnh anh chăm sóc trẻ con, nhưng nghe giọng điệu bất đắc dĩ của anh, cô lại muốn biết đứa cháu nghịch ngợm kia trông thế nào.

“Cháu gái của anh dễ thương không? Em muốn xem.”

“Dễ thương thì dễ thương, nhưng dưới vẻ mặt thiên thần là một ác quỷ nhỏ, rất hay quấy rầy...”

Từ Nhân Nhân đã nhận được bức ảnh anh gửi, cô mở ra, thấy một cô bé ba bốn tuổi ngồi ngoan ngoãn chơi búp bê, mắt to và mặt bầu bĩnh, rất đáng yêu.

“Dễ thương quá, muốn véo má bé quá...”

Chu Trạch cười nhẹ, nói: “Anh giúp em.”

Rồi lại nghe thấy giọng nhỏ xíu, “Chú Chu, chú làm gì vậy...”

Hai người trò chuyện một lúc, dù là những chủ đề không có gì quan trọng, nhưng rất vui vẻ và thoải mái, trò chuyện khoảng hai mươi phút, trước khi kết thúc cuộc gọi, chúc nhau một năm mới vui vẻ.

Từ Nhân Nhân nằm trên giường, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, lại mở điện thoại gửi tin nhắn cho anh: “Quên nói, khăn quàng cổ và áo khoác rất đẹp, cảm ơn anh~”

Chu Trạch trả lời ngay lập tức: “Thích là tốt rồi.”

Từ Nhân Nhân vùi đầu vào gối, cảm thấy đêm nay có lẽ cô sẽ không ngủ được...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc