Ngoại Tình

Chương 48: Thân Thiết

Trước Sau

break

Chiều hôm sau, Chu Trạch đi công tác về. Sau khi về nhà, anh đặt hành lý xuống nhưng không nghỉ ngơi mà liền ra cửa đi thẳng đến nhà Từ Nhân Nhân. Khi gần về đến nhà, anh đã nhắn tin báo trước cho cô.

Khi Chu Trạch gõ cửa, vừa lúc mẹ của Từ mang món ăn ra. Từ Nhân Nhân từ ghế sô pha đứng dậy đi mở cửa.

Người đàn ông đứng ngoài cửa hôm nay mặc một chiếc áo gió mỏng, dáng người càng thêm cao lớn. Nhìn nét mệt mỏi trên gương mặt, có thể thấy anh đã vội vã trở về. Anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô.

"Đây là bánh hoa mai tôi mua ở bên đó, nghe nói rất ngon." Chu Trạch đưa túi quà cho cô.

Từ Nhân Nhân cảm thấy bất ngờ, không ngờ anh đi công tác mà còn mang quà về cho cô, có lẽ là để cảm ơn việc cô giúp anh trông ŧıểυ Bạch hai ngày qua. Tuy nhiên, cô vẫn thấy rất ngạc nhiên và vui mừng.

Cô nhận lấy và cảm ơn anh mấy lần.

Khi cô còn đang lưỡng lự không biết nên mời anh vào nhà ngồi hay chỉ nên đưa ŧıểυ Bạch ra, mẹ cô đã bước đến, nhiệt tình mời: "Nhân Nhân, bạn của con à? Sao không mời người ta vào nhà, nào nào, đúng lúc dì vừa nấu xong, vào ăn cùng chúng tôi luôn đi?"

Từ Nhân Nhân ngượng ngùng muốn quay đầu lườm mẹ một cái. Quan hệ của cô với anh ấy chưa thân thiết đến mức mời anh vào nhà ăn cơm, việc đưa ra lời mời này có thể khiến anh cảm thấy khó xử...

Chu Trạch cười gượng, từ chối khéo léo: "Cảm ơn dì, nhưng không cần phiền đâu ạ. Hai ngày qua ŧıểυ Bạch đã được gia đình dì chăm sóc rồi, giờ cháu đến đón nó về."

Nhưng anh đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của một phụ nữ trung niên. Mẹ Từ nghĩ anh chỉ đang khách sáo, tiếp tục mời: "Đừng ngại mà, dù sao chút nữa cháu cũng phải ăn cơm, chi bằng ăn ở đây luôn đi. Dì nấu rất ngon đó, ăn thử là biết liền."

Chu Trạch không thể từ chối được nữa, anh nhìn sang Từ Nhân Nhân với vẻ mặt khó xử. Cô liếc mắt nhìn mẹ mình, rồi lén làm mặt hề với anh, ý bảo rằng anh không thể từ chối được đâu.

Mẹ cô đã nói đến mức này rồi, cô cũng không thể đứng im không làm gì, bèn nói với anh: "Không sao đâu, ăn ở nhà tôi đi. Với lại, anh vừa đi máy bay về, về nhà còn phải nấu ăn, rất mệt."

Chu Trạch bị biểu cảm đáng yêu vừa rồi của cô làm cho bật cười, đành nói: "Vậy thì tôi xin làm phiền."

Vừa vào phòng khách, anh liền thấy hai chú chó đang hăng say chơi trò kéo co trên ban công, Chu Trạch gọi: "ŧıểυ Bạch."

ŧıểυ Bạch dừng lại, nhìn về phía này, thấy chủ nhân, nó liền buông món đồ chơi trong miệng, vui mừng vừa sủa vừa chạy đến.

Chu Trạch ngồi xuống, dùng hai tay xoa má nó, "Lớn rồi mà còn giành đồ chơi với em nhỏ hả?"

ŧıểυ Bạch dụi vào lòng anh, đuôi cứ vẫy không ngừng.

Tối nay, bố Từ đi ăn cơm với bạn, nên chỉ có ba người họ.

Từ Nhân Nhân xới cơm cho Chu Trạch, anh gật đầu cảm ơn. Mẹ Từ bảo anh cứ ăn tự nhiên, như ở nhà mình, đừng ngại. Anh cười đáp: "Vâng, cảm ơn dì."

Anh gắp món thịt bò xào ớt chuông gần nhất, hương vị thực sự rất ngon, anh nói với mẹ cô đang tràn đầy kỳ vọng: "Rất ngon ạ."

Mẹ cô lập tức mỉm cười tươi rói, bảo anh ăn nhiều vào.

Trong bữa ăn, mẹ Từ không ít lời, liên tục hỏi Chu Trạch về công việc, nơi ở, và có bạn gái chưa. Ý đồ rõ ràng như lòng bàn tay.

Từ Nhân Nhân bất lực, nhắc mẹ đừng hỏi nữa, mau ăn cơm đi.

Chu Trạch thì không ngại, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của bà.

"Cháu làm thiết kế đồ họa, cũng có thể nói là làm quảng cáo."

"Cháu cũng sống ở khu này, ngay đối diện tòa nhà này."

"Cháu chưa có bạn gái, hiện tại đang độc thân."

Nghe đến trọng điểm, mẹ Từ tiếp tục dò hỏi: "Một chàng trai tốt như cháu, sao lại chưa tìm được bạn gái nhỉ?"

Chu Trạch cười, thành thật nói: "Trước giờ cháu chưa gặp ai mình thích cả."

Mẹ Từ gật đầu, giả vờ nói vô tình: "Nhân Nhân nhà dì cũng đang độc thân..."

Từ Nhân Nhân cắt ngang, gắp thức ăn cho mẹ: "Mẹ! Ăn cơm đi, thức ăn nguội rồi..."

...

Sau khi ăn xong, Từ Nhân Nhân định ra ngoài dắt chó đi dạo, cô hỏi Chu Trạch là muốn về nhà hay đi cùng cô, anh chọn đi cùng.

Hai người trước giờ chỉ gặp nhau trong công viên, đây là lần đầu tiên họ cùng đi dạo.

Sau khi cùng ăn tối tại nhà cô, Từ Nhân Nhân cảm nhận rõ rằng mối quan hệ giữa họ dường như trở nên gần gũi hơn, không còn chỉ là bạn bè tình cờ.

Thật sự mà nói, cô rất vui khi kết bạn với anh. Qua thời gian này, cô hiểu rõ hơn về anh, anh là người hiền lành, lịch sự, chu đáo, đôi khi lại rất hài hước. Trông anh có vẻ rất trẻ, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác chín chắn, trưởng thành, khiến cô khó đoán được tuổi của anh.

"Tôi có thể hỏi anh một câu không?" Từ Nhân Nhân quay sang hỏi Chu Trạch.

"Ừ, cô hỏi đi." Anh kéo ŧıểυ Bạch đang muốn chạy xa hơn, trả lời cô.

"Anh bao nhiêu tuổi?"

Chu Trạch không ngờ cô lại hỏi câu này, anh cười nhẹ, không trả lời mà hỏi lại: "Cô không đoán được à?"

Từ Nhân Nhân lắc đầu, nói: "Mặt thì như hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tính cách lại như hơn ba mươi... Tôi không có ý nói anh già đâu, là khen anh chín chắn đấy."

Chu Trạch cười, hiểu ý, không đùa nữa, trả lời cô: "Tôi 28 tuổi."

Cô thuận miệng nói: "Vậy là anh nhỏ hơn tôi hai tuổi rồi."

Lần này đến lượt Chu Trạch ngạc nhiên, anh nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, như muốn kiểm chứng lời cô. Từ Nhân Nhân cười: "Sao lại có biểu cảm này? Là tôi già hay trẻ?"

Chu Trạch lắc đầu: "Không giống chút nào, tôi cứ tưởng cô nhỏ hơn tôi."

Dù anh nói đùa hay thật, Từ Nhân Nhân vẫn cảm thấy vui, cô bật cười.

Một đôi nam nữ mỗi người dắt một chú chó, cùng nhau đi dạo trên con đường nhỏ. Họ trò chuyện liên tục, thỉnh thoảng lại bật cười. Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên họ, như được bao phủ bởi một vòng sáng ấm áp, khiến mùa đông này cũng không còn lạnh lẽo nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc