Ngoại Tình

Chương 38: Tim Như Bị Dao Cắt

Trước Sau

break

Từ Nhân Nhân xách hộp cơm vừa mới làm xong, bước vào công ty từ cổng phụ. Đèn trong sảnh tầng một vẫn sáng, nhưng chẳng có ai.

Cô bước vào thang máy, nhấn nút lên tầng văn phòng của Trình Nghiệp. Thang máy kín mít, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ nhịp tim của mình. Càng lên cao, nhịp tim càng mạnh mẽ hơn, cô nắm chặt quai hộp cơm, lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi.

Khoảng cách 16 tầng như thể kéo dài một thế kỷ, mỗi giây trôi qua là một sự giày vò.

Cuối cùng cũng đến nơi, cửa thang máy chầm chậm mở ra. Từ Nhân Nhân bước ra ngoài, ánh đèn trong hành lang mờ mờ ảo ảo, cô đi qua khu vực văn phòng vắng lặng bên ngoài, đến trước cửa văn phòng của Trình Nghiệp.

Nhìn từ bên ngoài, bên trong tối om, không bật đèn. Trái tim cô ngay lập tức lạnh đi một nửa.

Không phải nói là tăng ca sao? Sao ngay cả đèn văn phòng cũng không bật? Anh ấy tăng ca ở đâu? Hay tất cả chỉ là lừa dối cô, thực ra anh ấy không hề ở trong công ty, không biết đang ở đâu làm chuyện gì.

Từ Nhân Nhân cảm thấy có một dự cảm mãnh liệt, nhưng cô không tin, cô không muốn tin.

Cô thử vặn tay nắm cửa, không ngờ nó không khóa. Cô đẩy cửa bước vào, văn phòng tối đen như mực, rèm cửa kéo kín mít, ánh sáng bên ngoài không thể lọt vào.

Không có ai ngồi ở bàn làm việc, Trình Nghiệp không có ở đây, anh ấy không hề tăng ca.

Từ Nhân Nhân cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, anh ấy đã lừa dối cô... Anh ấy rốt cuộc đã đi đâu?

Tâm trí cô rối bời, một loạt những suy nghĩ lộn xộn ồ ạt xâm chiếm, không ngừng va chạm trong đầu cô.

Khi cô định quay người ra ngoài, bất chợt nghe thấy âm thanh phát ra từ đâu đó. Cô nín thở, lắng nghe kỹ nguồn gốc của âm thanh.

Hình như là... phòng nghỉ...

Bụng cô đột nhiên đau nhói, đây là phản ứng thường xảy ra khi cô cực kỳ căng thẳng. Một tay cô ôm chặt bụng, cố chịu đựng cơn đau dữ dội, kéo lê cơ thể cứng đờ tiến về phía phòng nghỉ.

Nhịp tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô sợ hãi vô cùng, cầu mong đừng là như vậy, đừng là kết quả tồi tệ nhất mà cô nghĩ đến, cô thực sự sẽ không chịu nổi, cô sẽ phát điên mất...

Khoảng cách chỉ vài mét mà cô bước đi như thể mấy chục mét. Khi đứng trước cửa phòng nghỉ, âm thanh vừa nãy nghe mơ hồ giờ đã rõ ràng hơn nhiều. Cô không dám nhúc nhích, ghé tai vào cửa, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong.

Đó là... tiếng vật va chạm vào nhau, xen lẫn tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ...

Từ Nhân Nhân cảm thấy ngực mình như bị một tảng đá khổng lồ đè trúng, cơn đau dữ dội không ngừng lan tỏa, ngột ngạt đến mức cô không thể thở nổi...

Cô run rẩy toàn thân, hai chân run lẩy bẩy như không thể đứng vững...

Có lẽ không phải anh ấy, có lẽ không phải anh ấy, cô tự an ủi mình với chút hy vọng mong manh còn sót lại.

Nhưng ngay giây sau, hy vọng nhỏ nhoi đó hoàn toàn bị nghiền nát, bởi cô nghe thấy...

"Ư... đừng kẹp chặt quá, kẹp chặt quá ai sẽ làm thỏa mãn em đây..." Kèm theo một tiếng tát vang, giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên.

"Ư... em không có..."

"Còn nói không, cái thứ lẳng lơ này sinh ra để kẹp lấy đàn ông... em có cảm nhận được không, cây gậy của anh đã cắm hết vào trong rồi..."

"Ư... cảm nhận được... lớn quá, căng quá... thoải mái quá... Ngày nào anh cũng phải... nuôi chỗ đó của em... làm căng đầy nó lên..."

"Con điếm, đồ lẳng lơ... thật muốn đè chết em trên giường..."

Tiếp đó là những tiếng va chạm ngày càng dữ dội, cuồng loạn hơn...

...

Từ Nhân Nhân không thể chịu đựng nổi nữa, cô ngồi sụp xuống đất, lấy tay che miệng mình, khóc nức nở, nước mắt chảy ròng ròng.

Đó rõ ràng là giọng của chồng cô, Trình Nghiệp. Giọng nói mà cô nghe suốt ngày suốt đêm...

Người chồng mà cô yêu sâu đậm đang cùng thư ký của anh ta dan díu ngay trong căn phòng nhỏ này, có lẽ mối quan hệ bẩn thỉu này đã kéo dài từ lâu. Mỗi lần anh ta nói tăng ca, nói tiếp khách, có lẽ đều là những lần anh ta đang vui vẻ với người phụ nữ khác, hưởng thụ khoái lạc, nói những lời tục tĩu mà cô chưa bao giờ nghe từ miệng anh ta. Còn cô thì ngu ngốc bị lừa dối, không hề hay biết...

Cô cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn sụp đổ, mọi thứ trước mắt chỉ là những mảnh vụn vỡ, hoang tàn. Cuộc sống hạnh phúc, hôn nhân viên mãn, người chồng hoàn hảo mà cô từng nghĩ, vào khoảnh khắc này, tất cả đều tan thành mây khói, không còn tồn tại.

Cô đau đớn như bị dao cắt, trái tim chân thành của cô bị người mà cô yêu thương nhất nghiền nát hoàn toàn. Đau đớn quá, thực sự quá đau đớn, đau đến mức cô muốn chết, cô không thể thở nổi...

Họ càng làm mạnh, những nhát dao càng sắc bén đâm vào cô, khiến cô tan nát...

Chồng cô đang thoải mái phản bội ngay sau cánh cửa, còn cô ngoài này khóc không thành tiếng, như hai thế giới khác biệt, mãi mãi chia cắt họ...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc