Cuối tuần này, bố mẹ Từ Nhân Nhân sẽ từ quê lên thăm cô và sẽ ở lại đây vài ngày rồi mới về.
Quê của Từ Nhân Nhân ở một thành phố cách xa hàng ngàn cây số, cô chỉ chuyển đến đây sau khi vào đại học, nơi cô gặp Trần Diệu, bạn học cùng trường và cùng phòng. Ban đầu cô định sau khi tốt nghiệp sẽ về quê phát triển, nhưng rồi lại gặp Trình Nghiệp, sau khi hai người kết hôn, cô đã quyết định lập gia đình ở thành phố này.
Bố mẹ Từ Nhân Nhân thật ra rất tiếc khi con gái đi lấy chồng xa, lo lắng một cô gái trẻ ở thành phố xa lạ, không có người thân bên cạnh, nếu bị bắt nạt hay gặp khó khăn thì không biết tìm ai để tâm sự.
Nhưng sau khi thấy Từ Nhân Nhân sống hạnh phúc sau khi kết hôn, họ cũng không còn bận tâm nhiều nữa.
Từ Nhân Nhân mỗi năm về quê khoảng hai đến ba lần, đôi khi bố mẹ cô nhớ con quá nên sẽ bay lên thăm cô, dù sao cả hai cũng đã nghỉ hưu, ở nhà chẳng có việc gì bận rộn.
Cuối tuần, Trình Nghiệp và Từ Nhân Nhân lái xe đi đón bố mẹ cô.
Không ngoài dự đoán, hai ông bà lại mang theo rất nhiều đồ đạc, đặc sản như thịt bò khô, đậu hà lan giòn, dưa muối tự làm và cả mấy ký khoai lang hữu cơ từ nhà họ hàng.
Trình Nghiệp lần lượt nhận lấy mọi thứ và xếp vào cốp xe, Từ Nhân Nhân mở ra xem thì cười nói: “Bố mẹ, sao bố mẹ lại mang nhiều khoai lang đến vậy? Không nặng sao? Ở đây cũng không thiếu mà.”
Mẹ Từ xua tay và nói: “Khoai lang này không giống với khoai lang bình thường đâu, đây là khoai lang hữu cơ nhà cậu hai của con trồng, dinh dưỡng hơn nhiều.”
Từ Nhân Nhân biết đây là tấm lòng của bố mẹ, chỉ là cô có chút xót xa khi nghĩ đến việc họ phải mang vác đồ nặng suốt chặng đường dài, nhưng mang đến rồi thì cô cũng không nói thêm gì.
Trên đường về, mẹ Từ không ngừng nói chuyện. Bà nổi tiếng là người hay trò chuyện, từ khen suất ăn trên máy bay ngon cho đến bàn tán về việc cô gái nhà bên lại thay bạn trai. Nói đến giữa chừng, bà còn ép bố Từ phải phụ họa vài câu, đến khi xe về đến nhà bà vẫn chưa nói xong. Nghe giọng mẹ thân thuộc đã lâu không nghe, Từ Nhân Nhân cũng cảm thấy rất vui, mẹ nói gì cô cũng hưởng ứng.
Bố mẹ Từ Nhân Nhân đã đến đây nhiều lần, mỗi lần đều ở một phòng cố định, nên lần này họ cũng đi thẳng vào phòng đó một cách quen thuộc.
Từ Nhân Nhân cất dưa muối mẹ làm vào tủ lạnh, từ nhỏ cô đã rất thích ăn món này, đặc biệt là với cơm.
Mấy ngày tới cô sẽ được thưởng thức nhiều món ngon, mỗi lần mẹ cô đến đều nắm quyền sử dụng nhà bếp, mỗi bữa đều nấu những món cô thích mà không trùng lặp.
Cô cũng không thấy ngại, ngược lại cô cảm thấy yên tâm mà đón nhận tình yêu thương của mẹ dành cho mình.
Trước mặt bố mẹ, cô cảm thấy mình ngay lập tức trở thành một đứa trẻ.
Do bố mẹ vợ đến, mấy ngày này Trình Nghiệp tan làm là về nhà ngay để bầu bạn với ông bà, không làm thêm, không tiệc tùng, cố gắng làm tròn bổn phận của một người con rể.
Bố mẹ Từ Nhân Nhân thực sự nghĩ rằng cậu con rể này rất tốt, bao năm qua luôn yêu thương con gái họ, cũng đối xử hiếu thảo với họ, giao Từ Nhân Nhân cho cậu ta, họ rất yên tâm.
Nhưng Trình Nghiệp đang nghĩ gì, chỉ có anh ta mới biết.
Tuần này anh ta không làm chuyện ấy với Lâm Mạn Nhi lần nào, sau khi nếm trải hương vị mới lạ mà bị đứt đoạn đột ngột, Trình Nghiệp cảm thấy lòng mình như có kiến bò.
Có lúc thật sự không chịu nổi, anh ta còn nảy ra ý định “hay là tranh thủ giờ nghỉ trưa”. Nhưng nghĩ kỹ lại, thư ký vào phòng sếp nửa ngày không ra, người ngoài không khỏi nghĩ lung tung, quả là hơi mạo hiểm.
Vì vậy Trình Nghiệp quyết định nhịn, đợi khi bố mẹ vợ đi rồi, anh ta chắc chắn sẽ bù lại cho đã.
Khi anh ta nói với Lâm Mạn Nhi, cô ta ngoan ngoãn đáp rằng đã biết.
Lâm Mạn Nhi cảm thấy mình có lẽ là ŧıểυ tam thấp kém nhất trên thế giới, những ŧıểυ tam khác đều muốn thay thế vị trí của chính thất, mong sao chính thất biết được sự tồn tại của mình, thậm chí dám đến tận nhà để gây sự.
Nhưng cô ta lại mong sao vợ của Trình Nghiệp mãi mãi không bao giờ phát hiện ra, vì cô ta hiểu rõ, việc leo lên thay thế là điều không thể, nếu vợ anh ta biết, thì cả hai sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Vì vậy, cô ta luôn ngoan ngoãn nghe lời, không dám đòi hỏi, Trình Nghiệp bảo gì cô ta cũng đồng ý, để cô ta có thể giữ anh ta bên mình lâu thêm chút nữa.