Nếu nói trước đây Trình Nghiệp còn có chút áy náy và thương cảm đối với Lâm Mạn Nhi, thì giờ đây những cảm xúc nhỏ bé đó đã tan biến hết.
Rốt cuộc, một người phụ nữ có thể chủ động quyến rũ đàn ông đã có vợ, thì tuyệt đối không phải là người vô tội và thuần khiết gì, cô ta cũng bẩn thỉu như anh ta.
Đã không ai là người tốt, thì không cần phải thương hại nhau.
Nhưng có một điều Trình Nghiệp rất hài lòng, đó là Lâm Mạn Nhi rất biết điều và dễ kiểm soát, anh không lo lắng cô ta sẽ nói ra ngoài. Đây cũng là lý do chính khiến anh quyết định làm việc này vào chiều nay.
Anh không có tình cảm với cô ta, nhưng hiện tại anh lại cần cơ thể cô ta.
Hai người nằm im lặng bên nhau một lúc, đợi cho cảm xúc thăng hoa hoàn toàn tan biến, Trình Nghiệp đứng dậy mặc quần áo, để lại một câu “Anh đi trước đây” rồi quay lưng bước đi mà không hề ngoảnh lại.
Lâm Mạn Nhi bối rối, mặc dù chỉ là quan hệ bạn tình, nhưng mới chỉ cách nhau vài phút thôi mà? Khi đang làm thì hoàn toàn khác với khi đã xong, làm xong lại quay mặt không nhận người, chẳng lẽ có thể tự lừa dối rằng mình chưa từng ngoại tình sao?
Trình Nghiệp vội vàng rời khỏi công ty, như thể đang bỏ trốn.
Bây giờ đã gần 9 giờ tối, phố phường rực rỡ ánh đèn, xe cộ tấp nập, người đi đường đông đúc.
Anh tạm thời không muốn về nhà, nên đi dạo quanh khu vực gần công ty.
Vừa rồi… anh thậm chí không dám quay đầu lại nhìn, nhìn người phụ nữ da^ʍ đãиɠ đó, bởi vì hình ảnh đó tiết lộ những điều điên rồ mà anh vừa làm trước đó.
Nhưng rõ ràng là chính anh đã làm chuyện đó mà.
Vậy thì có gì phải trốn tránh chứ?
Anh nghĩ, con người thật mâu thuẫn làm sao, trước khi ngoại tình thì cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi, muốn làm ngay lập tức, nhưng làm xong rồi lại cảm thấy tội lỗi, không biết phải đối mặt với người vợ kết tóc như thế nào.
Khi làm thì thật sự là kí©ɧ ŧɧí©ɧ và vui sướиɠ, nhưng sau khi xong rồi thì cũng thật sự là hối hận và áy náy.
Trình Nghiệp đi loanh quanh, đến một trung tâm thương mại gần công ty, anh bước vào, ngay cửa vào là một cửa hàng trang sức.
Anh nghĩ đến, liền đứng trước tủ kính ngắm nghía những món trang sức, anh muốn mua cho Từ Nhân Nhân một sợi dây chuyền.
Anh ngắm tới ngắm lui mà vẫn không chọn được cái nào đẹp, anh biết mình thực sự có chút gu thẩm mỹ của đàn ông thẳng, có lẽ không phù hợp với sở thích của phụ nữ, vì vậy anh nhờ nhân viên quầy gói mẫu đang hot nhất gần đây.
Mang túi quà ra khỏi cửa hàng, Trình Nghiệp cảm thấy mình có chút tự tin. Anh nghĩ, chỉ cần anh đối xử tốt với Từ Nhân Nhân, chỉ cần anh luôn yêu cô ấy, thì những điều khác không quan trọng nữa.
Trình Nghiệp quay lại bãi đậu xe của công ty, lái xe về nhà.
Anh không có tâm trạng ăn uống, sau khi tắm xong, anh vào thư phòng gọi video cho Từ Nhân Nhân.
Khi Từ Nhân Nhân bắt máy, cô đang đắp mặt nạ, qua màn hình trông hơi buồn cười.
Trình Nghiệp không nhịn được cười đùa với cô: “Khi ở nhà thì em đâu có chăm chỉ thế này, sao đi đến nhà người khác thì lại bắt đầu kỹ lưỡng rồi?”
Từ Nhân Nhân vì đang đắp mặt nạ nên miệng không thể mở lớn, giọng nói có chút ngập ngừng: “Tại ở nhà không ai điệu đà cùng em, còn ở đây có mấy chị em cùng làm đẹp mà.”
Trình Nghiệp gật đầu, rồi hỏi cô: “Tối nay em ăn gì?”
Cô hơi ngẩng đầu lên nhớ lại, đếm trên đầu ngón tay rồi trả lời: “Chúng em đi ăn đồ Thái, có tom yum, cua xào cà ri, cá vược hấp chanh, xôi xoài, chỉ có thế thôi.”
“Ngon không?”
“Nói sao nhỉ, em thấy cũng được thôi, nhưng không thích lắm… Còn anh, ăn gì chưa?”
“Anh… ăn đại chút thôi, không có hứng ăn.”
“Sao thế?”
“Em không ở nhà, anh cảm thấy một mình chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Từ Nhân Nhân bật cười, và càng cười càng lớn, cô trêu anh: “Anh còn là trẻ con à, ngay cả khi mẹ không có ở nhà, baby cũng phải ăn uống đàng hoàng nhé, hahaha…”
Hai người tiếp tục trò chuyện một lúc, sau đó chúc nhau ngủ ngon rồi tắt video.