Hôm nay Từ Nhân Nhân trở về trên chuyến bay, hạ cánh lúc hơn bốn giờ chiều, Trình Nghiệp tan làm sớm để lái xe ra sân bay. Trên đường bị kẹt xe nên mất chút thời gian, anh vừa đỗ xe xong bước vào sảnh thì nghe thấy giọng trong trẻo của Từ Nhân Nhân, “Chồng ơi!”
Anh nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy Từ Nhân Nhân đang vẫy tay, bước chân của cô cũng rất nhanh.
Những người đi ngang qua đều vô tình hay cố ý liếc qua, vài người bạn của cô cũng đang cười lén phía sau.
Trình Nghiệp bước đến, nhẹ nhàng ôm cô một cái, một tay nhận lấy vali, tay kia nắm tay cô.
Từ Nhân Nhân hỏi họ về nhà bằng cách nào, Trần Diệu nói chồng cô ấy đến đón, đang sắp tới nơi rồi.
Hai người còn lại nói sẽ bắt taxi, Từ Nhân Nhân muốn mời họ cùng đi xe của Trình Nghiệp, nhưng họ cười đùa từ chối: “Xa nhau lâu ngày gặp lại, bọn mình không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu.”
Từ Nhân Nhân phẩy tay, “Không sao đâu mà.”
Nhưng hai người kia vẫn kiên quyết, cô cũng không tiện nói thêm gì, liền vẫy tay chào tạm biệt.
Lên xe xong, Trình Nghiệp chưa vội khởi động xe, mà ôm chầm lấy cô vợ nhỏ của mình ngồi ghế phụ, vừa ôm vừa hôn, sau đó nắm cằm cô xem kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lẩm bẩm: “Hình như đen đi chút rồi.”
Từ Nhân Nhân lập tức nổi cáu, đẩy tay anh ra, hai tay bóp cổ anh, la lên: “Trình Nghiệp, em cắn chết anh!!!”
Từ Nhân Nhân không chịu nổi ai nói cô đen, ai nói là cô mắng ngay.
Trình Nghiệp cười lớn, những đường nét khuôn mặt thường ngày nhíu lại lúc này giãn ra, trông rất đẹp trai.
Anh đưa tay đỡ lấy sau đầu Từ Nhân Nhân, kéo cô lại gần và khẽ hôn lên môi cô, nét mặt rạng rỡ, “Đùa thôi mà.”
Họ lái xe đến nhà bố mẹ Trình Nghiệp, đã hẹn tối nay về ăn cơm.
Vào đến nhà, chỉ thấy bố anh ngồi trong phòng khách xem tivi, mẹ anh đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.
Từ Nhân Nhân chào bố chồng, rồi đi thẳng vào bếp, “Mẹ, để con giúp mẹ.”
Triệu Oánh quay lại, vui mừng nói: “Nhân Nhân, con về rồi à, trời ơi, không cần con giúp đâu, mẹ làm gần xong rồi, con cứ đứng bên cạnh nhé.”
Từ Nhân Nhân ngoan ngoãn đứng ở cửa, trò chuyện với mẹ chồng.
“Đi du lịch có vui không?”
“Vui lắm ạ, phong cảnh ở đó thật sự rất đẹp, con chụp được rất nhiều ảnh, lát nữa con cho mẹ xem nhé~ À đúng rồi mẹ, con còn mua quà cho mẹ nữa, con chắc chắn mẹ sẽ thích.”
“Ôi trời, còn mua quà cho mẹ nữa à, con thật chu đáo quá, con tặng gì mẹ cũng thích hết.”
Từ Nhân Nhân đứng bên cạnh cười khúc khích.
Trình Nghiệp bước đến, vừa kịp nhìn thấy cảnh này, liền hỏi Từ Nhân Nhân cười gì thế.
Bà Triệu trêu chọc anh: “Con đúng là phải học hỏi vợ con nhiều, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, còn biết mua quà cho mẹ già này nữa, con từ nhỏ đến lớn đã tặng mẹ được mấy món quà rồi hả?”
Nghe mẹ càu nhàu là Trình Nghiệp sợ, anh liền xung phong nhiệm vụ bưng đồ ăn, Từ Nhân Nhân cười càng vui hơn.
Trong bữa ăn, nói chuyện một lúc lại không tránh khỏi nhắc đến vấn đề sinh con.
Bà Triệu không kìm được giục giã, “Hai đứa định khi nào có con vậy, Trình Nghiệp con cũng ngoài ba mươi rồi, Nhân Nhân cũng sắp ba mươi, bạn bè của mẹ con gái tầm tuổi này đều sinh con thứ hai rồi, hai đứa cũng đến lúc rồi đấy.”
Hai năm nay họ không biết đã bị thúc giục chuyện này bao nhiêu lần, mặc dù họ không đặc biệt chuẩn bị cho việc sinh con, nhưng biện pháp an toàn cũng đã bỏ từ lâu rồi, chỉ là thuận theo tự nhiên, có lẽ duyên chưa đến.
Mỗi lần bị người lớn giục, Trình Nghiệp đều ra mặt trả lời, “Mẹ à, chúng con vẫn luôn chuẩn bị đấy chứ, nhưng có con đâu phải muốn là có ngay được, cứ để thuận theo tự nhiên thôi.”
Bà Triệu bị nói vậy cũng không còn biết nói gì thêm, bà cũng không muốn gây áp lực quá lớn cho hai đứa nhỏ.
Sau bữa ăn, Từ Nhân Nhân lấy quà mang từ chuyến đi ra từ vali. Quà cho mẹ chồng là tinh dầu nổi tiếng ở địa phương, bà Triệu rất chú trọng việc chăm sóc bản thân, còn bố chồng thích uống cà phê nên cô mua hạt cà phê tặng ông.
Cả hai vợ chồng già đều cười tít mắt, quà hợp ý là một chuyện, con dâu có lòng lại càng quý hơn.
Sau khi nói chuyện thêm một lúc, hai vợ chồng trẻ xin phép ra về để chuẩn bị về nhà.
Từ Nhân Nhân bây giờ mệt mỏi và buồn ngủ, sáng nay cô dậy lúc bảy giờ, ngồi máy bay hơn sáu tiếng, về đến nơi cũng chưa nghỉ ngơi được tử tế.
Vừa lên xe, cô tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi, về đến nhà cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy. Trình Nghiệp đành phải chạy hai chuyến, trước tiên mang hành lý vào, sau đó quay lại bế cô vào nhà.
Vừa được đặt xuống giường là Từ Nhân Nhân tỉnh dậy, lẩm bẩm rằng phải tắm rồi mới ngủ, người bẩn quá.
Trình Nghiệp đành bế cô vào phòng tắm tắm rửa, một lát sờ chỗ này, một lát bóp chỗ kia, hai người quậy trong đó cả buổi, tắm xong bước ra cũng đã một giờ sau.
Từ Nhân Nhân vừa nằm xuống là ngủ ngay, sau khi đắp chăn cẩn thận cho cô, Trình Nghiệp quay vào phòng làm việc.
Gần đến nửa đêm mới xong việc, Trình Nghiệp rón rén leo lên giường, nhẹ nhàng nhấc đầu Từ Nhân Nhân lên, đưa tay vào làm gối cho cô, tay kia ôm lấy eo cô. Sau một tuần, cuối cùng cũng được ôm cô vợ nhỏ mềm mại thơm tho ngủ.