Lương Tịnh Thực theo bản năng đưa tay ra đỡ, bàn tay thô ráp áp vào vòng eo con kiến, mềm mại đến không thể tin được và dường như không có xương.
Hai bầu nhũ hoa căng tròn, đầy đặn của Hứa Dịch Trác lập tức dán chặt vào lồng ngực rắn chắc, một sự va chạm dữ dội giữa sự cương cứng và vẻ mượt mà, nhung lụa.
Anh cúi đầu, ánh mắt xuyên qua lớp áo mỏng manh, bắt gặp một mảng da thịt trắng nõn, mịn màng và khe rãnh sâu hoắm, mời gọi giữa đôi gò bồng đảo.
Hứa Dịch Trác ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước, chứa chan kinh hoảng nhưng đầy ý vị.
Cô cắn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng, đặt hai bàn tay lên ngực anh, đẩy nhẹ để tạo ra một khoảng cách mong manh. Đôi tay ấy như có phép thuật, vừa chạm vào đã tạo ra một cảm giác nhột nhạt, râm ran lan khắp cơ thể Lương Tịnh Thực.
Môi son của cô hé mở như cánh hoa, hơi thở thơm ngát, ấm nóng phả ra như hương lan thoang thoảng. Đôi mắt đẹp long lanh, ướt át nhìn thẳng vào anh, giọng nói ngọt ngào, nũng nịu vang lên: “Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút choáng váng.”
Lương Tịnh Thực buông lỏng vòng eo của cô, lùi lại một bước ngắn. Chất giọng trầm khàn, mang theo kiềm chế đầy du͙© vọиɠ: “Không sao.”
Năm ngày đã trôi qua kể từ lần gặp mặt cuối cùng, những ngày sau đó Lương Tịnh Thực không còn thấy Hứa Dịch Trác nữa, người tiếp xúc với anh là Đổng Vi, quản lý của cô.
Lần tái ngộ Hứa Dịch Trác này lại diễn ra ngay trong chính căn nhà của anh.
Lương Tịnh Thực đang thay giày ở hành lang, không thấy bóng dáng Đồng Dao đâu, chỉ nghe thấy những âm thanh mờ ám vọng ra từ phòng ngủ. Anh khẽ cau mày, thay giày xong, ném áo khoác lên sô pha rồi bước thẳng tới.
Hứa Dịch Trác vừa từ nước ngoài quay về sau chuyến chụp hình, nhận lời mời của Đồng Dao đến nhà cô ấy chơi. Chỉ là trong lúc uống cà phê, cả hai đã vô ý làm ướt người, váy và áo ngực của cô đều đẫm nước.
Đồng Dao tìm quần áo của mình cho cô mặc tạm, nhưng lại không có chiếc áo ngực nào vừa với kích cỡ của Hứa Dịch Trác.
“Không sao đâu, ướt một chút cũng được.” Cô thông cảm nói.
Đồng Dao nhíu mày, bĩu môi: “Đừng mà, quần áo bên ngoài sẽ bị in ướt hết, với lại ướt át khó chịu lắm. Hay là cô đừng mặc nữa, lát nữa giặt rồi sấy khô?”
Hứa Dịch Trác suy nghĩ một chút, quả thực cảm giác ẩm ướt rất khó chịu, hơn nữa chiếc áo ngực cô đang mặc là loại ren mỏng tang, ướt sũng khiến da thịt cô vô cùng cộm và bức bối.
“Vậy đành chịu vậy.”
Đồng Dao mang quần áo cô vừa cởi vào phòng tắm, còn cô thì bước vào phòng ngủ của hai vợ chồng để thay đồ.
Toàn thân trần trụi, chỉ còn độc chiếc qυầи ɭóŧ ren đen. Khi cô vừa định mặc chiếc áo dài tay Đồng Dao đưa cho, cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Hứa Dịch Trác giật mình, ngước nhìn về phía cửa nhưng chỉ kịp thấy bóng dáng Lương Tịnh Thực và cánh cửa lại đóng sầm lại.
Cô vội vàng mặc áo dài tay vào, nghe thấy bên ngoài Đồng Dao đang hỏi Lương Tịnh Thực sao lại về sớm thế.
Lương Tịnh Thực chỉ đáp qua loa: “Xong việc sớm thì về thôi.”
Trong đầu anh ngập tràn hình ảnh cơ thể trắng muốt, tuyệt mỹ của Hứa Dịch Trác.
Cô đứng thẳng tắp, vòng eo thon thả, bụng phẳng lì không một chút mỡ thừa. Đôi gò bồng đào nhô cao phía trước, hai điểm hồng hào nơi đỉnh núi run rẩy theo cử động của cô, tạo thành những đợt sóng sữa mê hồn.
Khu vườn bí mật phía dưới được lớp ren đen che lấp một cách mờ ảo, song vẫn có một vài sợi lông tinh nghịch nhô ra khỏi mép vải mỏng manh.
Cặp mông săn chắc, căng tròn và kiêu hãnh, quả thực là thịt đã mọc đúng nơi cần mọc. Toàn thân cô trắng nõn nà, ngay cả đầu gối cũng phớt hồng.
Vẻ mặt cô lộ rõ sự kinh ngạc, đôi mắt mang theo khó hiểu, nhưng kỳ lạ là không hề có chút hoảng loạn nào.
Lương Tịnh Thực thở ra một hơi đục ngầu, cố gắng kiềm nén du͙© vọиɠ đang âm ỉ sắp bùng phát.
Anh bước vào bếp, rót một cốc nước uống. Vừa bước ra đã thấy Hứa Dịch Trác mặc áo của Đồng Dao bước tới.
Chiếc áo mà bình thường Đồng Dao mặc còn rộng thùng thình, nay trên người cô lại có vẻ hơi bó, hai khối thịt căng tròn trước ngực nhô cao, giữa chúng có hai hạt nhỏ nhô lên.
Cô không mặc áo lót, anh vội vã dời ánh mắt đi.
Đồng Dao nhận một cuộc điện thoại, nói rằng cửa hàng có việc, dặn dò Lương Tịnh Thực đưa Hứa Dịch Trác về rồi rối rít xin lỗi cô một hồi mới vội vàng đi xuống.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
Lương Tịnh Thực ngồi trên sô pha xem tài liệu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào. Hứa Dịch Trác đã nhanh chân bước vào phòng tắm, vì Đồng Dao đã ngâm quần áo của cô với nước giặt rồi.
Cô định giặt và sấy khô quần áo ngay, vì tối nay cô còn có lịch trình, không thể ở lại đây lâu.