Lương Tịnh Thực nhả quả mọng, tháo dây áo choàng lỏng lẻo. Những nụ hôn nhẹ nhàng, liên tiếp được đặt dọc theo eo Hứa Dịch Trác, cuối cùng anh quỳ một gối dưới thân cô.
Anh ngước nhìn cô, cô nhấc một chân gác lên vai anh, cắn nhẹ môi dưới như một hiệu lệnh. Chiến binh tận tâm kia lập tức áp đôi môi nóng bỏng vào đài hoa ướt át, trơn nhẵn của cô.
Hơi thở của anh vấn vít quanh nơi nhạy cảm của cô, cánh hoa khẽ khàng đóng mở như nuốt nhả mật ngọt.
Anh vươn lưỡi, thu gom từng giọt hoa lộ chảy ra. Chiếc lưỡi linh hoạt mở cánh hoa, liếʍ láp từng thớ thịt mềm mại bên trong. Mỗi lần đưa vào rút ra, lại càng có thêm nhiều dâm dịch tuôn trào.
Anh ngậm lấy khối thịt nhỏ bé nhô lên, đầu lưỡi nhanh nhẹn và khéo léo liếʍ mυ"ŧ, cắn nhẹ.
Cô vỡ òa như đê vỡ, dâng trào thêm nhiều thủy dịch.
“Ưm~ A~ Cún con ngoan quá~ Á~ liếʍ mạnh vào~ A a a~ Tuyệt vời quá~ Người ta chảy nhiều nước quá nè~”
Tiếng rêи ɾỉ của Hứa Dịch Trác kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh liếʍ mυ"ŧ nhanh hơn, mạnh hơn, khiến thân dưới anh như sắp nổ tung.
Lương Tịnh Thực đứng dậy, Hứa Dịch Trác vòng tay ôm lấy cổ anh.
Một tay anh đỡ cặp vυ" cô, một tay dẫn dắt gậy thịt nóng bỏng của mình, nhắm chuẩn và thúc vào một nửa.
Anh bị lớp thịt mềm mại bên trong siết chặt, vội xoa nắn đôi gò bồng đảo của cô, khuyên nhủ: “Thư giãn nào, cục cưng, thả lỏng.”
Đợi Hứa Dịch Trác hơi thả lỏng, anh không chút thương tiếc xuyên thủng cô.
Cô ngửa đầu ra sau, cằm và cổ thiên nga tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Lương Tịnh Thực dùng lực rút ra, đưa vào, tựa như đóng cọc, đâm vào vừa sâu vừa mạnh mẽ.
Nơi giao hợp của hai người phát ra những tiếng phụt phụt ướt át.
“Ưm~ A~ Anh thật là đồ xấu xa~ Rõ ràng gọi em đến bàn chuyện mà~ Giờ em biết ăn nói sao với Dao Dao đây~ A a a a~ Anh nhẹ thôi~ Sắp bị đâm hỏng mất rồi~”
“Hỏng chỗ nào cơ?” Anh ôm chặt eo Hứa Dịch Trác, tránh để cô va vào bồn rửa mặt phía sau.
“ŧıểυ huyệt~ Á~ ŧıểυ huyệt của người ta~ Đồ nhóc hư hỏng~ Chậm lại chút đi~ Ưm a a a a”
“A Kiều, Kiều Kiều của anh, sau này hằng ngày cho anh làm có được không?” Anh lật người cô lại để cô vịn vào tường, rồi lại xuyên sâu từ phía sau.
“Người ta bận lắm nha~ Ưm a~ Anh tìm đến em~ A a a~ Anh tìm đến em mới cho làm~”
Hứa Dịch Trác ngày thường luôn kiều diễm lại rất đáng yêu mỗi khi làʍ t̠ìиɦ.
Hứa Dịch Trác làm quen với Lương Tịnh Thực như thế nào, câu chuyện chỉ có thể bắt đầu từ người vợ của anh, Đồng Dao.
Đồng Dao là một trong số ít bạn bè ngoài giới giải trí của Hứa Dịch Trác, mặc dù trong mắt cô, họ chỉ là bạn bè xã giao bình thường, nhưng Đồng Dao dường như thật lòng coi cô là bạn thân.
Một hôm, trong buổi tiệc, hai người nhắc đến chuyện Hứa Dịch Trác gần đây đang phải kiện công ty để hủy hợp đồng. Đồng Dao liền giới thiệu chồng mình, chính là Lương Tịnh Thực cho cô.
“Tịnh Thực tuy là một luật sư trẻ, nhưng những vụ án của anh ấy hầu như đều chiến thắng.” Đồng Dao hết lời ca ngợi chồng, rồi đưa danh thiếp của anh cho Hứa Dịch Trác.
Hứa Dịch Trác thản nhiên nhét vào ví, không bận tâm lắm, chỉ gật đầu xã giao với nụ cười giữ kẽ: “Được thôi, nếu cần thì sẽ làm phiền anh ấy.”
Sau đó cô lại trò chuyện thêm vài câu, tấm danh thiếp cùng người đàn ông đó liền bị quên bẵng.
Cho đến một ngày nọ, cô bắt gặp chính Lương Tịnh Thực mà Đồng Dao từng nhắc đến ở trung tâm thương mại.
Nhìn từ phía sau, anh mặc sơ mi trắng và quần tây, dáng người thẳng tắp, vóc dáng cường tráng đầy sức sống. Dáng vẻ đó khiến người ta phải thừa nhận anh là một thanh niên vô cùng quyến rũ.
Đồng Dao nhìn thấy cô, kéo người đàn ông lại chào hỏi. Hứa Dịch Trác hơi ngạc nhiên vì cô đeo kính râm mà Đồng Dao vẫn nhận ra.
Cô dời ánh mắt khỏi người đàn ông, hai người chào nhau. Đồng Dao giới thiệu: “Đây là chồng tôi, Lương Tịnh Thực.”
Lúc này, cô mới có thể đường đường chính chính chiêm ngưỡng người đàn ông cao lớn này.
Anh khoảng chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, mái tóc ngắn gọn gàng, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, ống tay áo sơ mi xắn lên giữa cánh tay để lộ một chút da màu lúa mạch vạm vỡ nơi ngực. Đôi mắt anh sâu hun hút, sống mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm đến rạo rực, chiếc áo vest vắt trên tay.
Là một người đàn ông rất thích hợp để làʍ t̠ìиɦ, tiếc thay đã có chủ.
Hứa Dịch Trác đánh giá anh như vậy rồi thu lại ánh mắt trần trụi, khao khát. Cô lịch sự gật đầu với anh, thái độ điềm đạm: “Chào anh Lương, tôi là Hứa Dịch Trác.”
“Chào cô.”
Lương Tịnh Thực hơi nhíu mày, không hài lòng với ánh mắt nhìn chằm chằm không chút che đậy của cô. Nhưng thấy cô không quá đáng, anh nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình, nên chỉ khẽ gật đầu.
Hứa Dịch Trác đương nhiên không thể vô duyên vô cớ làm phiền buổi hẹn hò của vợ chồng người ta, cô mỉm cười chuẩn bị cáo từ.