Ngô Nghê Mềm Mại (H)

Chương 2: Ngô Nghê Mềm Mại

Trước Sau

break

Rồi đến mẫu giáo, hắn lấy sâu, gián, nhện còn sống dọa nàng khóc, đến ŧıểυ học thì xóa vở bài tập vừa viết xong của nàng... từ trung học đến đại học, thậm chí cả khi đi làm.

Nàng kể lại những chuyện bị bắt nạt, đó là một lịch sử đầy cay đắng.

May mắn thay, giờ đây vận may đã đến, nàng đã trở thành công chúa được mọi người yêu chiều, còn hắn chỉ là một tên hòa thượng nghèo kiết xác.

Nàng đã tích tụ nỗi oán hận hơn hai mươi năm, lần này nàng nhất định phải trả thù cho hả dạ.

Nàng cũng muốn hắn nếm trải cảm giác bị bắt nạt, bị giày xéo dưới chân.

Tất nhiên, Nguyễn Miên đã nghĩ rất nhiều trong lòng nhưng ngoài đời thực chỉ mới trôi qua vài giây.

Cố Tông lại một lần nữa kinh ngạc trước hành động của nàng.

Hắn vô thức lùi lại một bước: "Công chúa, người vẫn nên mang nó về đi. Đừng làm khó ŧıểυ tăng."

Nguyễn Miên buông tay, nhướng mày: "Ta đương nhiên sẽ không làm khó ngươi. Đã nói rồi, tối nay gặp nhau."

Cố Tông trơ mắt nhìn Nguyễn Miên đi xa.

Hắn ánh mắt thâm trầm, khóe môi khẽ nhếch lên, trầm giọng nói: "Quả nhiên vẫn là nữ nhân ngốc nghếch đó."

Sau đó, hắn cất đi viên trân châu đang nắm chặt trong tay.

Đêm đến.

Nguyễn Miên đã tính toán kỹ lưỡng, nàng chỉ chờ thời điểm này đến.

"Công chúa, ŧıểυ Thúy thấy lúc này quấy rầy Đại sư Tịnh Linh có phần không ổn." ŧıểυ Thúy, nha hoàn thân cận của Nguyễn Miên, lộ vẻ khó xử trên mặt.

Nguyễn Miên qua loa cho có: "Có gì không ổn chứ? Chúng ta vẫn như hôm qua thôi. Yên tâm, ban ngày ta đã hỏi mẫu thân, tối nay mẫu thân sẽ đến chỗ hoàng đế để trò chuyện."

"A? Hoàng đế trò chuyện? Trò chuyện là bệnh gì vậy?"

"..." Nguyễn Miên lười giải thích: "Thúy nhi, ngươi cứ yên tâm nằm trên giường thay ta, ta sẽ sớm quay về."

Thời gian trôi qua thật nhanh, Nguyễn Miên nói đi là đi, để lại ŧıểυ Thúy một mình trên giường suy nghĩ, trò chuyện là có ý gì.

Sau khi lẻn vào gian phòng phía tây, đôi mắt to của Nguyễn Miên đảo quanh, nhìn chằm chằm vào Cố Tông đang ngồi xếp bằng trên đệm, nhắm mắt tụng kinh.

Từ phía sau, nàng bất ngờ lao vào lưng hắn: "Bảo bối, ta đến rồi."

Nam nhân dừng mọi động tác, hắn mở mắt: "A Di Đà Phật, công chúa lấy xong trân châu thì sớm về nghỉ ngơi."

"Về ư? Ngươi bảo ta về? Mơ à, lên giường với ta." Nguyễn Miên vừa nói vừa kéo Cố Tông, không quên thì thầm bên tai hắn một câu đầy ám muội,

"Tối nay công chúa muốn vắt kiệt ngươi."

Năng lượng bị kìm nén bấy lâu nay bùng nổ, ngay cả Nguyễn Miên cũng kinh ngạc.

Chỉ vì, nàng còn chưa kéo Cố Tông đứng dậy, nam nhân này đã bị nàng kéo ngã xuống đất...

Nguyễn Miên ngồi trên bụng Cố Tông, nàng dứt khoát cúi người, áp sát vào mặt hắn, những ngón tay mềm mại vuốt ve sống mũi cao thẳng của hắn: "ŧıểυ hòa thượng, nếu ta cướp mất đêm đầu của ngươi ở đây, ngươi có treo cổ tự vẫn không?"

Nói rồi, tay nàng chuẩn bị cởi áo hắn.

Ngắm nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Cố Tông, sắc mặt tái nhợt tái nhợt, nhìn mà lòng nàng vô cùng sảng khoái.

 

break

Báo lỗi chương