Nghiệt Duyên

Chương 11: Muốn báo thù hay bù đắp cho ta.

Trước Sau

break

“Nếu tỷ đã tự tin như vậy, sao lại vội về đây?” 

Ả nhướng mày, cố ý khiêu khích ta.

Phan Vị Vị đã độc chiếm sự ưu ái của ta trong những năm qua. Ả đã quá tự tin, không ngờ mình sẽ bị dồn đến tình cảnh này.

Phan Vị Vị tiến tới bóp cằm ta.

"Ta không muốn nhìn ngươi sống thoải mái! Ngươi cũng giống như phụ thân và ca ca của ngươi, đều là đồ giả dối, đã nói sẽ đối xử công bằng với ta, nhưng ngươi luôn ngầm chèn ép, muốn ta làm thế thân cho ngươi!"

"Nếu như ngươi luôn kiêu ngạo thì ta sẽ biến ngươi thành người ti tiện nhất!"

"Ngươi không xứng ở trong cung tự tại như vậy?! Ta muốn Thẩm Linh Phong tận mắt nhìn thấy ngươi dơ bẩn như thế nào!"

Nói xong, người tỳ nữ riêng của Phan Vị Vị đẩy cửa bước vào, theo sau là năm nam nhân nhìn ta với ánh mắt đê tiện.

"Quý phi, nô tì đã đưa người đến rồi."

Ồ, ta hiểu rồi.

Ả muốn Thẩm Linh Phong xem ta mây mưa với nam nhân khác. Tuyệt, rất tuyệt, ta sẽ giúp ả được như ý

“Các ngươi chiếu cố Hoàng hậu thật tốt!” 

Phan Vị Vị cười toe toét, phẩy tay với nô tì.

Người nô tì nhận lệnh, quay người ra ngoài, có lẽ để thông báo cho Thẩm Linh Phong.

Ta uể oải vươn người, không chút phản kháng, cười quyến rũ vẫy tay với năm người bọn họ: "Đến đây đi."

Phan Vị Vị sững sờ, đứng bên giường nhìn ta cởi hết quần áo, nháy mắt đã bị năm người trên giường quấn lấy.

Một lúc sau, Phan Vị Vị hoàn hồn lại, nhìn ta thật thấp hèn, trong mắt ả hiện lên vẻ sung sướng khi thấy ta gặp họa!

"Bệ hạ giá lâm!"

Thẩm Linh Phong đến rất nhanh, gần như bay tới đây.

Các cung nữ, thái giám lần lượt quỳ xuống, run lẩy bẩy, không ai dám ngước lên.

Phan Vị Vị nhanh chóng bày ra vẻ mặt hoảng sợ, bước lên phía trước: "Hoàng thượng, thần thiếp không thể ngăn cản tỷ tỷ, tỷ ấy...a!"

Thẩm Linh Phong thô bạo đẩy ả sang một bên, bước nhanh đến giường, siết cổ ta thật chặt.

"Phan Anh Vũ! Ngươi muốn chết! !"

"Đúng vậy, ta muốn chết."

“Giết ta đi, chính ngươi biến ta thành như vậy.”

Cảm giác ngột ngạt khiến mặt ta đỏ bừng, nhưng ta không sợ hãi, thả lỏng cơ thể và nhắm mắt lại.

Giết, giết ta, ngươi sẽ hối hận cả đời.

Bàn tay đang siết cổ ta bắt đầu run rẩy dữ dội, dần buông lỏng.

"Miêu Miêu!"

Thẩm Linh Phong đột nhiên buông tay ra, hai mắt đỏ hoe, nhìn ta gần như nghiến răng nghiến lợi, lấy chăn gấm đắp lên người ta.

Sau đó hắn nhìn năm khuôn mặt đang quỳ thành một hàng bên giường, trầm giọng quát.

"Lôi bọn chúng ra ngoài, chém chết!"

"Bệ hạ..." Phan Vị Vị kinh ngạc kêu lên.

Thẩm Linh Phong không quay đầu lại, thẳng thừng nói: "Nàng cũng lui xuống."

“Bệ hạ!”

Trong mắt Phan Vị Vị tràn đầy kinh ngạc, không thể tin được.

"Lui xuống!"

Vẻ mặt Thẩm Linh Phong nhanh chóng tối sầm lại, không ai dám lên tiếng.

Phan Vị Vị mím chặt môi, trừng mắt nhìn ta rồi miễn cưỡng quay đi.

Khuôn mặt năm tên kia kinh hoàng, còn chưa kịp xin tha, đã bị mấy tên thái giám lôi ra khỏi cung.

Ta nhíu mày: "Bọn họ đâu làm gì sai? Thái độ coi thường tính mạng bách tính của Bệ hạ ngày càng vô lý."

"Trẫm sẽ giết bất cứ kẻ nào chạm vào nàng!"

Ta chỉ thấy buồn cười.

"Họ không phải là những người duy nhất chạm vào ta."

Cơ thể của Thẩm Linh Phong đột nhiên khựng lại, khuôn mặt của hắn tái nhợt trong giây lát.

Phản ứng của hắn khiến ta cảm thấy thích thú khi được trả thù.

Ta chế nhạo và quyết định xát muối vào tim hắn.

"Hoàng thượng mang ta trở về làm gì?"

"Ngài muốn tiếp tục báo thù? Hay đã tìm ra chân tướng nên muốn bù đắp cho ta?"

break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc