Triệu Bảo Châu trợn to hai mắt, tai đỏ bừng đến cổ, đầu ong ong.
Khi đang giúp chăm sóc cháu trai trong làng, lần đầu tiên cô nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ trưởng thành của một người đàn ông là vào đêm tân hôn.
Thực ra, trước khi lấy chồng, có người trong làng đã dạy cô một điều, cô biết thứ giữa hai chân của đàn ông dùng để gieo hạt và nối dõi tông đường, nhưng cô cảm thấy dường như không có sự khác biệt giữa người lớn và người lớn. những đứa trẻ.
dươиɠ ѵậŧ của Hàn Kiến Hà cũng có màu hồng, nhiều thịt và rất nhỏ, có cảm giác giống như của cháu trai cô, hai người đã làm việc suốt hai năm mà không thành công.
nɠɵạı hình là vô giá trị.
Cô nghĩ rằng dươиɠ ѵậŧ của đàn ông nào cũng giống nhau.
dươиɠ ѵậŧ của Hàn Kiến Hồng hoàn toàn khác, nó to và đen, trên đó nổi gân xanh, có kích thước bằng nửa cánh tay của cô. Phần trên nhô ra giống như tay cầm của một cây nấm lớn, lớn hơn nửa vòng tròn. gốc bên dưới.
Lông mu của anh cũng rất rậm rạp, gần chạm tới rốn.
Dưới cặ© có treo hai quả trứng to bằng quả trứng.
Triệu Bảo Châu sợ hãi, bị một loại cảm xúc khó giải thích dâng lên trong lòng, xấu hổ quay mặt đi, muốn rời đi.
Hàn Kiến Hồng nắm lấy cổ tay cô: “Không phải em sẽ sinh con cho Hàn gia sao?”
Triệu Bảo Châu quay đầu lại, không dám nhìn hắn, thậm chí giọng nói cũng run rẩy: "Đây... Đây cũng là tục lệ sao?"
Mẹ chồng cô chưa bao giờ nói với cô điều đó.
Hàn Kiến Hồng không nói gì, ánh mắt tối sầm, nắm lấy tay Triệu Bảo Châu đặt lên cặ© hắn.
Chạm vào da thịt cứng ngắc, Triệu Bảo Châu sợ hãi rút tay lại, nhưng sức lực của Hàn Kiến Hồng mạnh đến nỗi cô không thể đi được chút nào trong lúc kéo.
“Không phải muốn vay tiền sao?” Hàn Kiến Hồng cổ họng nghẹn ngào, hô hấp càng ngày càng nặng nề.
"TÔI……"
Cô ấy nhút nhát nhưng Hàn Kiến Hồng lại không đủ kiên nhẫn.
"Muốn có tiền hay không là quyền của cô."
Bảo Châu cắn môi, ý nghĩ đau đớn lại hiện lên trong lòng cô. Vương Xuân Hồng và dân làng rất coi thường cô vì cô có một người mẹ chồng nghèo khổ, lười biếng và muốn hút hết máu của người khác.
Nếu không quyên góp được tiền, chắc chắn cô sẽ lại bị sỉ nhục trong làng.
Nhưng nếu muốn có được mười đồng, cô phải bú dươиɠ ѵậŧ của anh cả mình.
Đây không phải là trái với đa͙σ đức sao?
Bảo Châu không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Hàn Kiến Hồng thấy nàng do dự, cũng không ép buộc, yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, giọng nói của Triệu Bảo Châu như tiếng muỗi vo ve, anh ta thận trọng hỏi: "Có... lâu không?"
Trước đây, dùng tay xoa sẽ có tác dụng. Khi Kiến Hà nhờ cô xoa giúp, anh ấy nói với cô rằng điều đó rất dễ chịu.
Hàn Kiến Hồng cởi cúc quần áo, uể oải dựa vào ghế: “Làm đi.”
Một giọng điệu ra lệnh không còn chỗ cho sự chỉ trích.
Nhịp tim của Bảo Châu chưa bao giờ nhanh đến thế. Cô lén liếc nhìn, rồi đưa mắt nhìn vào hư vô, ngập ngừng đưa tay ra.
Nó sẽ qua sớm thôi.
Thật dày, thật nóng.
Sự kiên nhẫn của Hàn Kiến Hồng không thể kéo dài được lâu, anh đưa tay ra và kéo cả cơ thể Bảo Châu về phía mình.
“A…” Cô sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, ngay sau đó liền chạy vào trong ngực Hàn Kiến Hồng.
Nhịp tim đập thình thịch.
"Lớn, lớn...anh trai."
Hàn Kiến Hồng đặt tay lên đầu cô, dùng sức đẩy cô xuống, Triệu Bảo Châu trượt xuống, quỳ xuống giữa hai chân anh, đầu cô vùi ngay vào da thịt anh.
“Con gà trống” nhảy lên và đánh vào mặt cô.
Nhìn gần con gà trống, kích thước khổng lồ phóng to vô hạn, nóng như thiêu đốt.
Cơ thể của Bảo Châu trở nên yếu ớt.
"liếʍ được không?"