Nghiện Làm Tình

Chương 8: Nghiện Làm Tình

Trước Sau

break

Trần Trừng xấu hổ vội quay mặt đi, không dám nhìn lại nữa. Kể từ sau chuyện ngủ nhầm người xảy ra vào tối hôm đó, dường như mọi thứ càng ngày càng phát triển một cách mất kiểm soát. Bản thân Trần Trừng biết phải giữ khoảng cách với anh rể, nhưng cảm giác khi “cô bé” của mình cọ xát vật nam tính của anh rể vẫn còn đọng lại trong đầu cô, làm trái tim cô rộn ràng.

Trần Trừng càng nghĩ càng ngượng, nơi sâu nhất phía dưới lại không tự chủ được mà co rút mấy hồi, một cảm giác tê dại từ giữa hai chân truyền đến, hơi thở của Trần Trừng dần trở nên dồn dập. Khi lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội, nửa núm ѵú lộ bên ngoài vô tình cọ vào đũng quần anh rể.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh rể thấp giọng gọi tên mình: Trần Trừng.

Từ giọng nói thô nặng̝ của người đàn ông toát lên vẻ quyến rũ khó miêu tả được thành lời. Nghe vậy, trái tim Trần Trừng run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh rể cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ.

Anh rể????

“Xong chưa?” Giản Mục Xuyên nói: “Xong rồi thì anh đỡ em ra ngoài.”

“À, em xong rồi.” Thật ra Giản Mục Xuyên biết rõ cô đi ŧıểυ xong hay chưa.

Thấy Trần Trừng không ngây người nữa, Giản Mục Xuyên duỗi tay rút hai tờ khăn giấy từ chiếc hộp bên cạnh ra đưa cho cô. Trần Trừng ngơ ngác cầm khăn giấy, mãi sau cô mớᎥ hiểu Giản Mục Xuyên đưa khăn giấy này để cô lau phần thân dưới.

Khoảnh khắc ấy, hai tờ giấy trắng biến thành hai quả bom, mà cô cầm cũng không được, ném đi cũng chẳng xong. Cuối cùng Trần Trừng khẽ cắn môi, cầm khăn giấy lau bừa mấy cái.

Giản Mục Xuyên thấy cô lau xong thì đỡ cô dậy, đầu tiên anh đưa cô đi rửa tay, sau đó mới dìu cô về giường bệnh.

Lúc làm những việc này, biểu cảm trên gương mặt Giản Mục Xuyên không hề thay đổi, như thể đây là chuyện hết sức bình thường. Chỉ có điều là phần đũng quần hơi nhô lên của anh vẫn chưa xẹp xuống, dù có lớp áo blouse trắng che bớt nhưng người ngoài vẫn có thể thấy rõ.

Trần Trừng cảm thấy bình thường mình cũng xem như là rất hoạt ngôn, nhưng khi ở trước mặt anh rể, ngoài ngại ngùng với đỏ mặt ra thì cô không biết nên làm cái quái gì nữa.

Vừa quay lại giường bệnh, Trần Trừng đã luống cuống cài cúc áo. Trước đó cô vừa bị anh rể nhìn thấy thứ quý giá nhất của mình, không ngờ giờ lại bị nhìn thấy đầu vυ" nhanh như vậy.

Có lẽ giờ cô đã trở thành một con điếm chính hiệu trong mắt anh rể rồi! Huhu

Thời điểm Trần Trừng ảo não định tìm chủ đề để cứu vãn sự im lặng này thì bỗng nghe anh rể nói: “Nằm xuống đi, anh massage cho em.”

“Massage ?” Trần Trừng ngây người nhìn anh: “Anh định massage ở đâu?”

“Không phải hai bên xương hông của em còn đau à?” Giản Mục Xuyên hỏi lại.

Trần Trừng ồ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống giường bệnh.

Khi bàn tay anh rể luồn qua lớp vải quần áo chạm vào eo cô, cảm giác tê dại từ sau eo truyền khắp nơi. Trần Trừng sợ tới mức cắn môi, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Trần Trừng vốn tưởng việc massage sẽ dễ chịu hơn châm cứu một chút, bởi vì khi châm cứu thì phải cởi quần, massage thì không. Anh rể sẽ massage cách lớp vải áo của cô.

Nhưng chẳng mấy chốc Trần Trừng đã nhận ra một sự thật, đó là cô suy nghĩ quá đơn thuần rồi.

Bởi vì trên người cô có quá nhiều vết thương, chân đi lại cũng không tiện nên lúc mặc quần áo bệnh viện Trần Trừng không mặc đồ lót bên trong.

Nói cách khác, bây giờ Trần Trừng đang ở trạng thái bên trong trống rỗng, mà đồ bệnh nhân được làm từ vải dệt khá mỏng nhẹ, bình thường mặc trông sẽ rộng thùng thình không rõ, nhưng đến khi nằm yên lớp vải sẽ dính vào da làm nổi bật các đường nét cơ thể Trần Trừng.

Trần Trừng ngoan ngoãn nằm thẳng trên giường, hai tay buông thõng hai bên, nhưng sau đó lại không nhịn được mà căng thẳng tới nỗi túm chặt ga giường.

Giản Mục Xuyên đeo khẩu trang nên Trần Trừng không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, chỉ biết đôi mắt thâm thuý ấy luôn dõi theo bàn tay đang dạo chơi trên eo cô, ánh mắt ấy làm Trần Trừng cảm thấy áp lực hơn rất nhiều.

Bàn tay của người đàn ông rất lớn, cũng rất có lực. Lòng bàn tay ấm áp, thời điểm anh miết dọc hai bên sườn eo, Trần Trừng không nhịn được mà há miệng thở dốc.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Giản Mục Xuyên hỏi với giọng điệu bình tĩnh: “Anh làm mạnh quá à?”

 

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc