Trần Trừng thật sự không dám nghĩ tiếp nữa, nhỏ giọng hỏi Giản Mục Xuyên: “Anh ơi, chừng nào mới xong ạ?”
Giản Mục Xuyên đang tập trung đâm kim vào đùi cô, nghe vậy nói: “Khoảng mười phút nữa, đừng nhúc nhích chân.”
“À, vâng…”
Mười phút sau đó lâu như mười năm.
Trong quá trình châm cứu, Giản Mục Xuyên thỉnh thoảng sẽ rút kim, đâm kim, vì vậy ngón tay anh khó tránh khỏi đụng đến eo, mông và chân cô, Trần Trừng có thể cảm nhận được rõ ràng tay anh hơi lạnh, chạm vào làn da cô như thể một viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh phẳng lặng và gây ra từng gợn sóng nhỏ.
Thậm chí cô còn cảm thấy sự đụng chạm như vậy làm cô rất thoải mái và dễ chịu, giữa hai chân càng lúc càng ướt hơn, trong âʍ đa͙σ cũng có cảm giác ngứa ngứa nóng ran và trống rỗng.
Trời ơi, có phải vì lâu quá chưa quan hệ không mà đến anh rễ mình cô cũng động dục cho được vậy, xấu hổ quá đi!!!
Trần Trừng còn đang thầm mắng mình trong lòng thì nghe thấy anh rể nói: “Mông và chân còn đau không?”
Trần Trừng vội ngừng suy nghĩ, nói: “Hình như… không còn đau lắm.”
Giản Mục Xuyên lên tiếng, bắt đầu rút kim sau đó dọn dẹp túi kim châm, nói với cô: “Hai tiếng sau anh sẽ đến massage cho em.”
“Mas… massage ạ?”
Massage chỗ nào? Mông á hả?
Cô nghĩ một cách tuyệt vọng.
“Ừ, không phải hai bên xương hông của em cũng đau à? Vị trí đó không thể châm cứu, chỉ có thể massage.”
May mà không phải massage mông, Trần Trừng khẽ thở ra, nhưng mau chóng nhận ra là vị trí xương hông, lập tức vừa thẹn vừa khó xử, vội hỏi: “Có thể uống thuốc cho đỡ đau không?”
“Thuốc ba phần độc, tốt nhất đừng uống, hơn nữa cũng không có tác dụng gì nhiều.” Giản Mục Xuyên nói.
“Vâng.”
Giản Mục Xuyên kéo mền che nửa người dưới cho cô, sau đó bình tĩnh hỏi cô: “Có cần anh gọi y tá tới dọn cho em không?”
Trong nhất thời Trần Trừng không hiểu anh nói gọi y tá tới dọn giúp cô là ý gì, chỉ có thể xấu hổ nói: “Không… không cần đâu, em tự dọn được ạ.”
Giản Mục Xuyên không nói nhiều, cầm lấy hộp y tế của anh rồi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Đến khi cửa nhẹ nhàng đóng lại, Trần Trừng xụi lơ trên giường, châm cứu trị liệu đúng là giống như bị tra tấn, rất giày vò người ta đó!
Cô đưa tay sờ xuống hai chân mình, quả nhiên sờ thấy một đống nước trên tay, bởi vì nước nhiều quá còn làm ướt một mảng lớn trên drap giường.
Cứu tôi trời ơi, sao có thể ướt như vậy chứ, chắc anh rể đã nhìn thấy rồi đúng không?
Anh rể mời một bảo mẫu tới chăm sóc Trần Trừng, là một dì đã ngoài năm mươi tuổi, dáng người hơi béo nhưng lại rất thích cười, nhìn qua trông rất thân thiện. Mà dì ấy khá khỏe, lần nào đỡ Trần Trừng lên xuống giường cũng dễ như trở bàn tay, Trần Trừng cảm thấy rất hài lòng.
Buổi chiều, bạn già của dì bảo mẫu gọi điện cho dì ấy nói là không được khoẻ, bảo dì ấy đem thuốc qua, dì ấy xin Trần Trừng nghỉ hai tiếng rồi chạy ra ngoài.
Vừa đúng lúc Trần Trừng châm cứu xong, cả tinh thần và thể xác của cô đều xuống dốc, đang muốn ở một mình yên tĩnh, nghe dì ấy nói vậy thì đồng ý ngay, bảo dì ấy mau đi mua thuốc rồi đem qua. Dì bảo mẫu rót một cốc nước đặt trên tủ đầu giường cho Trần Trừng rồi vội vàng rời đi.
Trần Trừng đứng dậy uống một hơi hết nửa cốc nước xong lại nằm xuống giường bệnh, sau đó cô ngơ ngác nhìn trần nhà. Trần Trừng nhớ lại những hành động thân mật với anh rể trước đó, sau lại nghĩ tới việc để lộ “cô bé” của mình trước mặt anh rể, mặt Trần Trừng đỏ ửng.
Trần Trừng nằm một lúc lại mơ màng ngủ thiếp đi, bản thân cô cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu, nhưng tóm lại là bị cảm giác mắc ŧıểυ đánh thức cô dậy.
Bầu không khí yên lặng bao trùm khắp phòng bệnh đơn, dì bảo mẫu vẫn chưa quay lại. Trần Trừng muốn đi WC nên đành phải xuống giường rồi nhảy lò cò qua đó. Thật ra Trần Trừng có thể bấm chuông gọi y tá, nhưng cô không muốn làm phiền người khác quá nhiều.
Trần Trừng buồn đi vệ sinh cực kỳ, cô chỉ muốn nhanh chóng vào nhà WC để đi ŧıểυ, ai ngờ cô vừa mới nhảy được vài bước đã cảm thấy cơn đau co rút từ sau eo truyền đến, cơn đau làm cô nhe răng trợn mắt, suýt ứa nước mắt.
Trần Trừng chống tay lên tường, giờ cô tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ đành đứng im một chỗ đợi cơn đau qua đi.