Nghĩ đến đây, Giản Mục Xuyên mở miệng hỏi: “Bây giờ anh muốn xoa bóp từ phần xương hông đến háng, được không?”
“Hả? Vâng.”
Sau khi hiểu những gì anh rể nói, mặt Trần Trừng lại càng đỏ.
Mặc dù ngại nhưng cô không hề bài xích với chuyện này, thậm chí còn muốn anh rể chạm vào nơi nhạy cảm của mình nhiều hơn nữa.
Cô biết suy nghĩ đó của bản thân là sai trái, nhưng cô không kiềm chế được nữa rồi.
Hai chân vốn đang khép lại của Trần Trừng bị tách ra, sợ cô không thoải mái ở phần mắt cá chân bị bó bột nên Giản Mục Xuyên tìm một cái chăn mỏng lót xuống dưới rồi mới tiếp tục massage.
Bởi vì hai chân bị tách ra nên đũng quần ướt sũng của Trần Trừng lại càng lộ ra hơn. Nhìn qua trông vô cùng mờ ám, mà lúc này Trần Trừng nào còn tâm trạng để quan tâm tới mấy chuyện này nữa chứ.
Hai tay anh rể xoa bóp giữa hông và đùi cô, đó là vị trí gần vành bướm non nhất. Giản Mục Xuyên xoa bóp qua lại ở vị trí hai bên cạnh, tránh phần giữa.
Cảm giác tê dại ngứa ngáy dần lan tràn khắp nơi sâu nhất của cô rồi lại từ từ chiếm lấy các dây thần kinh, làm suy nghĩ của cô dần trở nên mơ hồ.
“Ư…ưm”
Trần Trừng không kiểm soát nỗi những tiếng rêи ɾỉ phát ra từ miệng mình, cảm giác đau đớn ở hông dần biến mặt, thay vào đó là từng làn sóng kɧoáı ©ảʍ tê dại, như thể cô đang ngâm mình trong làn nước ấm, sóng nước nhẹ nhàng cọ rửa cơ thể cô.
Bàn tay anh rể như có ma thuật, tuỳ ý thi triển giữa hai chân cô, rất nhiều lần, cô muốn mở miệng bảo anh rể sờ “bướm” của mình đi, nhưng cuối cùng cô vẫn không dám mở miệng.
Nhiệt độ trong phòng ổn định, nhưng nghe cô em vợ rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ thế này, khó tránh trán Giản Mục Xuyên xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Vật to lớn bên dưới vốn đã nguôi ngoai bây giờ lại bắt đầu cương lên chọc vào lớp áo blouse trắng tạo thành hình vòng cung.
Giản Mục Xuyên hít một hơi thật sâu, hai ngón tay cái di chuyển dọc theo bắp đùi cô em vợ rồi từ từ xẹt qua phần giữa chân cô sau đó rời đi nhanh chóng, anh lặp đi lặp lại động tác như vậy mấy lần, cũng làm đũng quần cô em vợ dâm dục này càng lúc càng đậm màu hơn.
Cuối cùng thì những tiếng rêи ɾỉ ư ư a a mà Trần Trừng luôn kìm nén cũng thoát ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn kia, cô không biết rốt cuộc anh rể đang chữa bệnh hay là cố ý đùa bỡn cô nữa.
Điều duy nhất cô biết là phần thân dưới của mình vừa thoải mái lại vừa khó chịu vô cùng, cô muốn được người đàn ông này mơn trớn nhiều hơn nữa, muốn anh vân vê con bướm đang rỉ nước của mình.
“Anh rể, anh rể…” Trần Trừng gọi Giản Mục Xuyên bằng giọng nũng nịu pha chút dâm loàn, trong giọng nói ấy có phần cầu xin, giống như cầu xin anh hãy làm cô sướиɠ hơn nữa đi.
Có điều… Hình như Giản Mục Xuyên không nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cô, anh vừa xoa bóp phần hông vừa nói với giọng hờ hững: “Khó chịu lắm à? Ráng chịu một chút, sẽ ổn ngay thôi.”
“Anh rể, ư… Chạm vào phần dưới của em chút đi được không?” Trần Trừng lắc mông, vặn vẹo mông, dùng chân cọ tay anh rể.
Cô em vợ xinh đẹp đang nằm trên giường, cầu xin anh hãy chạm vào âʍ ɦộ em ấy vô cùng dâm dục.
Giản Mục Xuyên im lặng chừng hai giây, anh cúi đầu nhìn cái đũng quần dựng thành lều của mình, sau đó thốt ra hai chữ: “Không được.”
“Không được.” Anh rể lạnh nhạt từ chối cô.
Nghe vậy, Trần Trừng thoáng ngẩn người, đôi mắt rưng rưng nước mắt, cứ như thể có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Cô bĩu môi, vặn eo và gọi anh rể một tiếng vô cùng đáng thương.
Rõ ràng gậy thịt của Giản Mục Xuyên đã cứng đến mức sắp chọc thủng quần đến nơi nhưng mà gương mặt quân tử của anh vẫn chẳng hề thay đổi, anh bóp đùi của Trần Trừng và nói: “Dạng háng ra.”
Trần Trừng khó chịu uốn éo, chậm rãi dạng hai chân rộng ra một chút. Lần này Giản Mục Xuyên xoa một mạch đường từ xương hông đằng trước của cô, rồi men theo bắp đùi, sau đó đến mông và sau lưng.
Những ngón tay mạnh mẽ trượt đi trượt lại trên chân cô, hoàn toàn phớt lờ phần giữa háng đang ngứa ngáy của cô, cứ như thể đang đổ dầu vào lửa lên cơ thể cô, làm ngọn lửa du͙© vọиɠ trong cô càng ngày càng mạnh, nhưng lại không dập lửa cho cô.
Trần Trừng vừa xấu hổ vừa khó chịu muốn chết, cuối cùng thậm chí còn hơi giận dỗi anh rể, cố tình há cái miệng nhỏ nhẹ nhàng rêи ɾỉ.