“Tôi ổn. Đi bắt con nhỏ đó…!”
Khi tiếng ồn trước chiếc limousine bắt đầu lớn dần, một viên cảnh sát đang giải quyết vụ va chạm nhỏ do tài xế say rượu gần đó quay lại nhìn.
“Có chuyện gì ở đây vậy?”
Không ai trong số họ vui vẻ khi thấy cảnh sát vào lúc này. May mắn thay, con đường chính đang bị kẹt xe. EunHa ném nốt chiếc giày cao gót còn lại đi, rồi chạy chân trần về phía đường lớn.
Chiếc váy ôm sát cơ thể như đuôi cá khiến cô khó chạy. Cô kéo tay xé mạnh vạt váy, rách đến tận đùi để di chuyển thoải mái hơn.
“Haa… haa…!”
Huýt sáo.
Vài người nước ngoài xếp hàng trước một câu lạc bộ huýt sáo khi nhìn thấy cô chạy ngang qua, mái tóc dài tung bay phía sau.
“Đi đâu thế, em yêu? Tụi anh sẽ cho em vui.”
“Yêu à? Đồ khốn, cút đi!”
Cô vung tay tát mạnh những bàn tay dám chạm vào mình, rồi rẽ qua một góc phố. Cô nhìn thấy một quán cà phê nước trái cây đã đóng cửa vì trời đã khuya. Chạy sang tòa nhà bên cạnh, cô mở cánh cửa – may mắn thay, nó không khóa vì bên trong là một cửa hàng tiện lợi hoạt động 24 giờ.
Băng qua một cửa hàng đồ hiệu cũ, cô lao vào con hẻm bên phải. Cô thấy một quán bar, nơi những doanh nhân Hong Kong thường xuyên lui tới. Khu vực này thường có nhiều taxi chờ sẵn, vì đây là nơi các nữ tiếp viên duyên dáng kiếm sống.
Lo lắng rằng có cảnh sát bám theo, cô quyết định phải thoát khỏi đây ngay. EunHa chạy, cảm giác như phổi mình sắp nổ tung.
“Aaah… chết tiệt… Thật luôn…!”
Cô nghĩ một cách vô ích, liệu đây có phải là quả báo cho đống hamburger mà cô đã ăn trưa nay không, rồi tiếp tục chạy hết sức. Cuối cùng, cô nhìn thấy biển hiệu màu hồng nhấp nháy.
Một người đàn ông mặc vest và một cô gái hở hang đang chuẩn bị bước vào taxi. Nhưng EunHa không có thời gian chờ một chiếc xe khác.
“Đợi đã! Anh ơi! Chị ơi!”
Cặp đôi vừa định lên xe đến khách sạn thì EunHa đẩy họ sang một bên và nhảy vào taxi, đóng cửa sầm lại. Cả hai ngơ ngác trước hành động của cô.
“Ra sân bay. Lập tức. Tiền thừa cứ giữ.”
Tài xế taxi bối rối nhìn cô khi cô rút ra một xấp tiền. Ông ta nhanh chóng sang số và xe bắt đầu lăn bánh.
“Cô nghĩ mình đang làm gì?!”
EunHa hạ cửa kính xuống, nhìn lại người đàn ông đang tức giận hét lên. Cô giơ tay làm dấu với anh ta.
“Xin lỗi nhé. Nhưng chú ơi, khóa quần chú chưa kéo kìa. Quả là ấn tượng đấy!”
“Cái gì?!”
“Nếu định hẹn hò với chị gái xinh đẹp bên cạnh, chú sẽ cần nó. Chú qua cửa rồi đấy!”
EunHa cười rạng rỡ, nháy mắt và giơ ngón tay cái. Khuôn mặt người đàn ông đỏ lên, anh ta nhanh chóng kéo khóa quần. Tóc đen óng của EunHa bay trong gió khi taxi rời khỏi con hẻm nhỏ.
Cô ngả đầu ra sau ghế, thở dài nhẹ nhõm.