EunHa cố nở một nụ cười nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn thẳng vào gã đàn ông đang tự tin thái quá. Cô muốn nhanh chóng đến nhà anh ta, nhưng vụ tai nạn bất ngờ này đang phá hỏng lịch trình của cô. Nếu để anh ta thoát khỏi trạng thái hưng phấn, mọi chuyện sẽ rắc rối hơn. Cô vờ như vô tình đặt bàn tay mềm mại, được chăm sóc kỹ lưỡng lên đùi anh ta. Và rồi…
Vrrrr.
Chiếc túi xách của cô bắt đầu rung lên. EunHa nhíu mày. Chỉ có một người có thể gọi đến số điện thoại này. Số điện thoại mà rất ít người biết.
Cô hiếm khi trả lời điện thoại khi đang làm việc, nhưng lần này không thể không nghe. EunHa cố gắng che giấu sự khó chịu, rút tay ra khỏi đùi gã đàn ông.
“Em xin phép. Bố mẹ em khá nghiêm khắc, họ sẽ lo lắng nếu em không nghe máy.”
“Không sao. Em cứ nghe đi.”
Gã đàn ông lơ đãng tháo chiếc nơ trên cổ, cởi một nút áo, cố gắng kiềm chế khao khát. EunHa cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Vậy thì…”
Cô rút điện thoại ra, áp nó lên tai, không quên nghiêng người sát lại gần anh ta một chút.
“Alo?”
– “Rút lui ngay lập tức.”
Nghe thấy lệnh bất ngờ, gương mặt EunHa sững lại. Cô xoay người nhìn ra cửa sổ, giọng bình tĩnh.
“Tôi nghĩ bữa tiệc vẫn còn lâu mới kết thúc.”
Người yêu cũ của gã đàn ông này từng là một người mẫu Hàn Quốc. Khi còn hẹn hò, anh ta tiêu tiền không tiếc cho cô ấy. Nhưng sau khi chia tay, có tin đồn rằng anh ta đòi lại tiền và thậm chí thuê cả luật sư.
EunHa muốn nói: “Anh đang nói nhảm gì thế?” Nhưng đề phòng gã đàn ông bên cạnh hiểu tiếng Hàn, cô nhịn lại, giữ vẻ ngoài hoàn hảo.
– “Gọi taxi ngay và ra sân bay. Đến đó sẽ có người đón. Chuyến bay của cô khởi hành sau hai tiếng rưỡi, nhanh lên.”
EunHa cắn chặt môi. Cô muốn hét lên, nhưng cố nén lại, nghiến răng.
“Ý anh là gì? Bố tôi đột ngột đổ bệnh sao?”
– “Tôi bảo cô dừng mọi thứ và rời khỏi đó. Không hiểu sao?”
Cô không chấp nhận được sự thay đổi đột ngột này. Kế hoạch đang tiến triển tốt, tại sao phải bỏ giữa chừng? Giọng cô đầy tức giận, không giấu nổi sự bức xúc.
“Tại sao anh lại làm thế?”
– “Đây là lệnh của ông chủ.”
Câu trả lời ngắn gọn, nhưng đủ rõ ràng. EunHa buông một câu chửi thề. Gã đàn ông bên cạnh cô khẽ giật mình. Có vẻ anh ta hiểu câu chửi đó. EunHa nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi kết thúc cuộc gọi sau khi nói vài lời xã giao.
“Em rất tiếc, nhưng em nghĩ mình phải về rồi.”
“Em nói gì cơ?”
Gương mặt anh ta đầy vẻ không tin. EunHa hiểu cảm giác của anh ta. Nhưng người cảm thấy thất vọng nhất lúc này chính là cô. Cô buộc phải từ bỏ con mồi.
“Bố mẹ em vừa báo có việc gấp. Hẹn gặp lại anh sau.”
Cô nói với vẻ dửng dưng, đưa tay mở cửa xe. Nhưng gã đàn ông lập tức chộp lấy cổ tay cô.
“Thật tiếc khi em rời đi thế này.”
Ánh mắt anh ta đầy vẻ giận dữ, giọng nói lộ rõ sự bực bội.
“Em không biết đâu, nhưng tôi cũng đang cực kỳ khó chịu.”
EunHa lạnh lùng rút tay lại. Thời gian không còn nhiều. Cô phải rời đi ngay nếu muốn kịp chuyến bay. Nhưng cơn giận dữ của anh ta bắt đầu hiện rõ trên gương mặt.