Nghịch Thủy Hàn

Chương 74: Ánh trăng như đao.

Trước Sau

break
Cô gái nhỏ này da phấn, mặt bầu bĩnh đỏ hồng, giống như trái đào vừa chín mọng. Cho dù ả không diễm lệ tuyệt đỉnh nhưng cũng xinh xắn vô cùng, trông chẳng diêm dúa lẳng lơ mà lại tựa như cô bé hàng xóm ngây thơ và bình dị.

Một cô bé gái như vậy vừa xuất hiện, ba đại cao thủ tại trường là Lưu Độc Phong, Vô Tình và Thích Thiếu Thương đều quay đầu lại nhìn.

Khi cô ta vừa cất lời, mọi người đều nhận ra đó chính là “Phao Phao”.

Một cô gái như vậy lại chính là người đã ba lần hộ vệ cho sư phụ Cửu U Thần Quân thoát vòng vây của những cao thủ, hơn nữa, cũng là người mà Cửu U Thần Quân ba lần bỏ chạy đều mang theo – Phao Phao.

Lưu Độc Phong thầm nghĩ: “Ta giao thủ với Cửu U lão quái bốn lần mà mặt mũi lão thế nào vẫn chưa biết. Phao Phao này cũng thần bí khó lường, không ngờ lại chỉ là một cô bé gái nhu mì.”

Thích Thiếu Thương càng như gặp đại địch.

Lôi Quyển, Đường Vãn Từ đang bị hãm trong kỳ trận do địch nhân bố trí.

Đồng tử Ngân Kiếm đang lướt vào phá trận.

Trong xe có ba người không còn khả năng chống đỡ, phải nhờ đến kẻ cụt tay như y bảo vệ.

Y không thể thất bại.

Có thể nói mấy người trong xe đều bởi vì y mà rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Tuy y đã phá vỡ kỳ môn binh khí của Phao Phao, nhưng lần này Phao Phao lại dám hiện thân thì chắc chắn cô ta đã tính toán chắc thắng mới dám mạo hiểm như vậy.

Phao Phao nhìn Thích Thiếu Thương, chu mỏ bảo: “Ta không biết, ngươi phải đền bong bóng cho ta”.

Thích Thiếu Thương cười lạnh đáp: “Ngươi qua đây, ta đền.” Trong lòng y thầm nhủ: “Ngươi mà dám lại gần, ta sẽ thưởng ngươi một kiếm”. Nghĩ đến đây, y chợt lạnh cả người: “Làm sao đối với một cô gái nhỏ có vẻ trói gà không chặt mà mình lại cũng có thể tàn độc như vậy? Không lẽ khoảng thời gian chạy trốn và chém giết kia đã thực sự biến bản tính của mình trở thành tàn nhẫn như thế này sao?”

Phao Phao hớn hở đáp: “Được! Ngươi không được nuốt lời nhé!”

Nói rồi tiến lại gần, giơ tay ra.

Lưu Độc Phong đột nhiên nhớ đến cảnh Trương Ngũ bị chế ngự, vội quát: “Không được động vào tay ả!”

Thích Thiếu Thương vốn định vung kiếm chặt tay của ả, nhưng đối mặt với một cô gái nhìn nhu nhược như vậy, y cũng cảm thấy không thể hạ thủ. Tiếng hét của Lưu Độc Phong khiến y không tự chủ lùi lại một bước.

Bào Bào duỗi lưng ong bắn lên cao, vung tay điểm vào khoảng không.

Thích Thiếu Thương nhìn thấy giật nảy người.

Bào Bào lăng không phất tay dường như không có chút kình lực nào, nhưng rốt cuộc có phải là ả đang vận dụng nội lực cực kỳ cao thâm để cách không đả huyệt, đả thương người từ xa hay không? Thích Thiếu Thương hoàn toàn không nắm chắc. Tâm niệm y lập tức chuyển động, hàng loạt chỉ pháp hiếm hoi có thể cách không chế ngự người trong võ lâm lướt qua trong đầu: “Kim Cương chỉ, Ha Ma chỉ, Niêm Hoa chỉ, Đa La Diệp chỉ, Lục Mạch thần kiếm, Đàn Chỉ thần thông, Nhất Dương chỉ” nhưng không có loại nào giống như kiểu miệng mỉm cười, thân thể chẳng hề gắng sức, năm ngón tay mềm mại phất phơ của cô gái trước mặt.

Đang định nghĩ cách tránh né thì Thích Thiếu Thương phát hiện ra đối phương xuất chỉ không có chút kình lực nào, bèn quan sát rồi tính tiếp.

Lưu Độc Phong và Vô Tình cũng nhất thời không hiểu đầu đuôi thế nào.

Bỗng chốc Trương Ngũ vươn người dậy, mười ngón tay giương lên, hai tay đã chụp lấy huyệt Linh Đài và huyệt Chí Đường sau lưng Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương nắm chặt kiếm trong tay, nhưng toàn thân không thể cựa quậy.

Bào Bào rít lên một tiếng.

Trương Ngũ vươn người phi thân phóng đi, tay vẫn ôm Thích Thiếu Thương lao vào trong cánh rừng tùng rậm rạp.

Chỉ trong giây lát tình thế đã biến đổi đột ngột, Vô Tình và Lưu Độc Phong trong xe cùng chưa kịp trở tay thì Thích Thiếu Thương đã bị người ta khống chế bắt mất rồi.

Lưu Độc Phong quát to: “Trương Ngũ!”

Trương Ngũ hoàn toàn không nhận thức được.

Lưu Độc Phong lại gầm lên tức giận: “Trương Ngũ!”

Nhưng gã đã chạy sâu vào trong rừng. Tuy chân đã bị thương, nhưng hiện giờ dường như gã không hề cảm thấy đau đớn gì.

Lưu Độc Phong giận tím mặt, đột nhiên lão khoanh chân tĩnh tọa.

Vô Tình biến sắc: “Không được!”

Bào Bào mỉm cười ngọt ngào.

Ả tiến đến gần xe ngựa.

Hồ Chấn Bi cũng tiến lại gần chiếc xe.

Hai người một phải một trái cùng tiến về chiếc xe ngựa.

Vô Tình hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, cứ lặp lại như vậy.

Sau đó chàng rũ áo, vén rèm, chuyển ra ngồi nơi đầu xe ngựa, đưa mắt nhìn thẳng hai kẻ kia.

Phao Phao đảo mắt, mở lời hỏi thăm Vô Tình: “Đại bộ đầu, ngài khỏe chứ?”

Vô Tình cười nhẹ nhìn ả.

Bào Bào chầm chậm rút từ bên hông ra một đoạn trúc, từ từ nâng lên, cẩn thận nhắm vào Vô Tình rồi hỏi: “Nghe nói đôi chân của ngài đã bị phế, không biết có phải không?”

Vô Tình không hề đáp lời, chỉ nhìn ả.

Bào Bào lại hỏi tiếp: “Cũng nghe nói hiện giờ đôi tay của ngài cũng không được linh hoạt lắm, đúng không?”

Nét mặt Vô Tình không thay đổi, vẫn nhìn ả. Bào Bào đột nhiên cảm thấy lòng lạnh run, không kìm được nảy sinh ý định tốc chiến tốc quyết.

Nhưng ả vẫn cười ngọt ngào: “Hơn nữa, chiếc kiệu bảo bối của ngài hình như cũng đã bị hủy. Nói cách khác, ngài không có chân, tay không vận động được, cơ quan cũng đã bị phế, do đó ngài biến thành một kẻ vô dụng, đúng không?”

Vô Tình vẫn lạnh lùng nhìn ả, không đáp một lời.

Bào Bào đưa mắt thăm dò bên trong xe ngựa: “Còn trong đó, vị lão gia bộ thần không những chỉ trúng ‘Không Kiếp thần công’ của gia sư, lại còn trúng phải ‘Lạc Phượng Chưởng’ và ‘Ngọa Long Trảo’, đại khái cũng không khác hơn phế nhân bao nhiêu, phải không?”

Vô Tình giờ mới biến sắc.

Đến lúc này chàng mới biết Lưu Độc Phong không chỉ trúng “Không Kiếp thần công”, mà còn trúng phải hai loại chưởng tà môn âm độc tuyệt luân là “Lạc Phượng Chưởng” và “Ngọa Long Trảo”.

Bào Bào đưa đôi mắt đẹp liếc Hồ Chấn Bi nói: “Đại sư huynh! Có lẽ vị đại bộ đầu của chúng ta và vị lão bộ thần trong xe đều là loại già trái non hột. Huynh còn chưa đến thỉnh giáo hai người sao?”

Dường như Hồ Chấn Bi rất e ngại vị tiểu sư muội này, hắn ho khan một tiếng rồi đáp: “Được!”

Đột nhiên, tiếng sấm trỗi lên bên trong xe ngựa.

Vô Tình vừa quay đầu đã thấy Lưu Độc Phong râu tóc dựng đứng, không gió mà bay, hai mắt sáng rực, thần quang phát ra mãnh liệt, từ ngực phát liền bốn tiếng vang như tiếng sấm động.

Rồi “ầm” một tiếng, mui xe bị thổi tung!

Lưu Độc Phong chỉ buông một câu: “Ta đi tìm Thích Thiếu Thương về!” rồi người đã như một cánh chim lớn bay thẳng ra khỏi xe.

Lưu Độc Phong đang bị trọng thương, không ngờ vẫn còn thanh thế như vậy. Bào Bào định xuất thủ, nhưng lại đổi ý, quay sang Hồ Chấn Bi quát: “Chặn lại!”

Hồ Chấn Bi bay lên như đại bàng sắt, tay trái vung Lạc Phượng, tay phải xuất Ngọa Long, chặn đánh Lưu Độc Phong.

Không phải Hồ Chấn Bi không sợ, nhưng hắn lại nhận định rằng Lưu Độc Phong chỉ hư trương thanh thế chứ chẳng chịu nổi một đòn nên muốn dùng Lạc Phượng chưởng và Ngọa Long Trảo đánh chết lão.

Chỉ nghe một tiếng sét nổ vọng giữa không trung.

Ánh sáng xanh như điện, lóe lên rồi vụt tắt!

Một bóng người bay lên.

Một bóng người lướt vào rừng.

Kẻ bay lên đập mạnh vào sườn núi.

Cú đập mạnh đến nỗi ngũ quan hắn tuôn máu như suối, một thanh kiếm màu ngọc bích đâm xuyên qua ngực, lút đến tận chuôi, ghim chặt hắn vào vách đá!

Kẻ đó chính là Hồ Chấn Bi!

Còn Lưu Độc Phong không gì cản nổi đã như một con chim khổng lồ lao vào rừng mất hút.

Trong rừng vọng ra một loạt tiếng động như tiếng mưa rơi điên cuồng, càng lúc càng xa.

Bào Bào biến sắc.

Nếu như nhát kiếm đó đâm về phía ả, ả cũng không thể né tránh được. Lúc nãy nếu không phải ả đổi ý trong tích tắc không tự mình tấn công Lưu Độc Phong nữa, thì chỉ sợ người bị gắn chặt trên vách núi kia không phải là Hồ Chấn Bi mà chính là ả!

Lưu Độc Phong vừa giữ được một hơi chân khí, hơn nữa lão vô cùng thống hận kẻ sử dụng Lạc Phượng chưởng và Ngọa Long trảo, lại đang vội đuổi theo địch nhân nên liền phóng thanh Bích Đài kiếm trong tay ghim chặt Hồ Chấn Bi lên vách núi.

Hồ Chấn Bi vừa chết, Bào Bào thở phào một hơi.

Ả nhún nhún vai, thè lưỡi cười nói: “Hì! May mà kẻ chết không phải là ta.”

Sau đó ả quay lại nói với Vô Tình: “Lão già tính khí khó chịu kia đã đi mất rồi, chỉ còn lại kẻ tính tình dễ chịu như ngươi thì cũng buồn tẻ quá nhỉ.”

Vô Tình lạnh lùng nhìn ả, trong ánh mắt chứa cái lạnh thấu xương.

Bào Bào đảo mắt qua lại, lúc nhìn phía trước, lúc lại liếc vào rừng, đoạn trúc lắc lư chỉa về phía Vô Tình: “Lão bộ thần trong xe vẫn còn háo thắng đã bỏ đi mất rồi. Chỉ còn lại một tiểu bộ đầu chẳng thèm nhúc nhích, nhưng thực ra là một kẻ tàn tật, muốn chạy cũng chạy không được, có phải không?”

Ánh mắt Vô Tình quắc lên: “Đúng!” Một vật từ trong miệng chàng vụt bắn ra mang theo tiếng rít, như một tia chớp đập vào trán Bào Bào.

Cổ tay Bào Bào huơ lên, thanh trúc rung động bắn ra một luồng ánh sáng vàng nhạt.

Hai con ngựa đột nhiên ngã lăn ra đất, tiếng hí thê lương đứt đoạn, toàn thân rữa nát.

Bào Bào buông tay ngã ngửa ra đất.

Một người từ trên cao hạ xuống. To lớn như tòa tháp.

Đồng thời, một bóng người từ trong rừng lao vụt ra.

Chính là Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà, bọn chúng cùng phối hợp hành động!

Vô Tình vừa cúi đầu, một tràng tiếng dây cung bật vang lên, ba mũi cấp tiễn (tên ngắn, bắn nhanh nhưng không được xa) đồng loạt nhắm vào bụng dưới của Long Thiệp Hư!

Long Thiệp Hư hét lên một tiếng quái dị, xoay người một vòng giữa không trung, rơi ra ngoài một trượng.

Ba mũi tên đều trúng đích, nhưng do hắn có Kim Chung Tráo hộ thân nên chỉ bị trầy da chứ không bị đâm vào thịt.

Anh Lục Hà lập tức dừng bước.

Ả vẫn chưa xuất thủ.

Nhưng ả đã phát hiện cô tiểu sư muội võ công thuộc dạng cao thâm khó dò nhất đã nằm lăn ra đất không một tiếng động. Còn thất sư ca cũng đã trúng ba mũi tên, nếu gã không mình đồng da sắt, chắc chắn đã toi mạng rồi.

Vô Tình vẫn ngồi ngay ngắn trước mũi xe, cho dù chiếc xe đang từ từ đổ nghiêng xuống đất vì mất đôi ngựa.

Ả tự biết mình không có thiết công hộ thể như Long Thiệp Hư, cũng không xảo trá, khôn ngoan như Bào Bào.

Ả không biết tên thư sinh tàn phế nhìn có vẻ nho nhã mệt mỏi kia còn có pháp bảo lợi hại nào nữa hay không.

Ả cũng không có ý ra tay thử xem sao vì ả không muốn chết.

Vô Tình lạnh lùng nhìn ả.

Cảm giác không rét mà run đó dường như thấm vào tận trong xương cốt của ả.

Ánh mắt của Vô Tình như thể là một loại ám khí vô hình.

“Ngươi muốn thế nào?” Vô Tình hỏi.

Anh Lục Hà nhìn Bào Bào nằm trên đất, trán nhỏ máu tươi, sống chết không rõ. Long Thiệp Hư ngẩn người đứng tại chỗ, cũng không biết nên làm gì. Hắn đang cảm thấy may mắn vì trước khi lao xuống chuẩn bị dùng lực đập chết đối phương, hắn đã vận Kim Chung tráo ra bảo vệ toàn thân. Nếu như hắn vẫn ham tấn công nhanh chóng như bình thường, nội kình hộ thể không đủ chu đáo thì không phải ba mũi tên đó đã lấy mạng hắn rồi sao?

Cho dù không cướp mất mạng sống thì chỉ cần bắn thấp hơn hai tấc, hắn cũng sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn!

Nghĩ đến đây, cái gan to bằng trời của hắn cũng teo lại, chìm nghỉm.

Anh Lục Hà nhìn bộ dạng của hắn, thấy suy nghĩ của hắn cũng như mình thì cắn răng giậm chân, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng một tiểu đồng thốt lên vui mừng: “Các vị đã ra cả đây rồi!”

Anh Lục Hà càng không dám chậm trễ, hét một tiếng: “Chạy!” rồi vội vàng chuồn mất.

Trước giờ Long Thiệp Hư vẫn nghe theo Anh Lục Hà như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, hắn chỉ hơi ngây người rồi cũng nhanh chóng chạy theo. Hai người đều lần lượt mất hút trong rừng.

Lúc này Vô Tình mới thở phào nhẹ nhõm.

Rồi lại thở ra một hơi thật dài.

Chỉ có chàng mới biết, vừa rồi, Anh Lục Hà và Long Thiệp Hư chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể giết chết được chàng.

Tất cả ám khí của chàng chẳng cách nào phát ra được vì hai tay không thể dụng lực, còn những món ám khí không cần dùng đến tay đều đã sử dụng hết cả rồi.

Chiếc kiệu ẩn tàng vô số cơ quan và ám khí cũng đã bị hủy mất rồi.

Vô Tình chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh.

Một khi chàng không thể chống đỡ được cục diện thì Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà phản kích, đồng tử Ngân Kiếm bị địch cầm chân thì Trúc La trận không phá được, Lôi Quyển và Đường Vãn Từ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Chàng dùng nỏ đeo trên lưng bắn trúng Long Thiệp Hư, nhưng kẻ này đúng là có chỗ hơn người, bị trúng tên vẫn không bị thương khiến lòng chàng chết lặng.

Vì muốn tiêu diệt đối thủ khó chơi là Bào Bào nên chàng đã bắn ra khối phi lăng giấu trong miệng. Nếu như Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà lại áp sát tấn công, chàng thật không còn phương cách gì đối phó.

Nhưng rốt cuộc bọn chúng lại không dám.

Hơn nữa, chỉ mới nghe Ngân Kiếm nói: “Các vị đã ra cả đây rồi!” bọn chúng đã sợ đến nổi bỏ chạy mất dạng!

Lúc này Ngân Kiếm mới xuất hiện, bộ dạng vô cùng khả ái.

Cậu quay đầu nhìn quanh, hỏi: “Công tử! Hai kẻ ác nhân đó chạy rồi à?”

Vô Tình khẽ cười cười gật đầu hỏi: “Lôi bảo chủ và Đường nhị nương đâu?”

Ngân Kiếm cười hì hì, đáp: “Tiểu nhân thực hiện theo lệnh của công tử, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy ai ra cả.”

Vô Tình hừ một tiếng: “Hảo tiểu tử, lừa được cả ta!”

Ngân Kiếm le lưỡi.

Chợt nghe một tiếng nổ lớn vang lên, dường như là tiếng nổ của một loại mìn có sức công phá rất lớn. Một bóng người bị hất văng ngược lên không, phải lộn một vòng mới rơi xuống.

Người vùa hạ xuống có sắc mặt nhợt nhạt, người gầy gò, toàn thân ủ trong một chiếc áo lông cừu, tóc bị cháy nám vài chỗ, lông cừu cũng lốm đốm cháy đôi chỗ.

Chính là Lôi Quyển.

Vừa hạ xuống đất, Lôi Quyển đã hỏi: “Nhị nương đâu?”

Đột nhiên một loạt tiếng sột soạt vang lên, một bóng hình đỏ tươi từ trong rừng trúc lao vụt ra như một bóng chim.

Bộ trang phục đỏ bó sát đã ướt đẫm, càng làm nổi bật thân hình mê người của nàng, mái tóc dài màu đen được buộc lại bằng một dải băng màu đỏ cũng bị ướt lướt thướt càng khiến nàng có một vẻ đẹp động lòng người.

Chính là Đường Vãn Từ.

Lôi Quyển lộ vẻ mừng rỡ, bước lên một bước đón nàng.

Đường Vãn Từ quay người vuốt tóc, cười ngọt ngào: “Huynh cũng thoát ra rồi!”

Lôi Quyển kể: “Ta vừa tiến vào là thấy sương mù dày đặc, gió mưa vần vũ, sấm sét đan xen, rồi lửa cháy rừng rực. Ta tả xung hữu đột giữa biển lửa, lửa bao vây bốn phía, tia lửa bắn tung tóe. Những tiếng hô chém giết rung trời giữa biển lửa, nhưng ta lại không nhìn thấy lối đi, cũng chẳng thấy địch nhân. Đang trong lúc nguy cấp thì biển lửa rẽ ra, hiện lên một động tiên. Ta vừa xông vào, liền lập tức như bị sét đánh, hất văng ra ngoài. Lúc đó ta mới biết trúc vẫn còn là trúc, chưa từng bén lửa.”

Đường Vãn Từ kể: “Muội thì khác hẳn huynh. Muội vừa tiến vào đã thấy gió mây vần vũ, biển động ngất trời, sóng cao như núi, hung hăng mãnh liệt. Muội bị nuốt chửng vào trong nước, cho dù có giãy dụa thế nào vẫn bị dòng nước chảy xiết khống chế. Muội đã nghĩ lần này khó lòng thoát chết thì không ngờ hai chân chạm đất, nhưng ngựa có lẽ đã chết đuối trong đó.”

Lôi Quyển lẩm bẩm: “Thì ra chỉ là ảo ảnh, trận thế thật lợi hại!”

Vô Tình bảo: “Ngựa bị hãm ở bên trong sẽ không sao cả, một lát nữa sẽ chạy ra thôi.”

Đường Vãn Từ hỏi: “Rốt cục tình hình bây giờ ra sao rồi?”

Vô Tình vội đáp nhanh: “Lôi bảo chủ vừa tiến vào trận, Đường nhị nương cũng tiến vào theo. Lưu bộ thần và ta bàn xong cách phá trận liền phái Ngân nhi đi. Không ngờ Bào Bào và Hồ Chấn Bi đột nhiên xuất hiện, Thích trại chủ đang muốn chống cự, nào ngờ vốn là Trương Ngũ đã trúng phải loại ám khí kết hợp giữa ‘Áp bất lô’ và trùng độc, thần trí đã bị Bào Bào khống chế, nên gã đột nhiên xuất thủ khống chế yếu huyệt sau lưng Thích trại chủ, đem y chạy vào trong rừng; đại khái là do Cửu U lão quái từ trong rừng phát ra âm thanh điều khiển. Lúc đó tình hình khẩn cấp, rốt cuộc Lưu bộ thần phải vận dụng ‘Lôi Lệ phong hành đại pháp’, miễn cưỡng ép nội thương lại, vừa vung kiếm đã giết chết Hồ Chấn Bi, sau đó toàn lực đuổi theo Trương Ngũ.”

Chàng dừng lại một chút rồi kể tiếp: “Ta đối đầu với Bào Bào, cuối cùng dùng ám khí đánh ngã ả, nhưng không phải để lấy mạng ả. Ta muốn ả sống để tra hỏi cách cứu mạng Trương Ngũ ca. Không ngờ Anh Lục Hà và Long Thiệp Hư lại xuất hiện muốn tát nước theo mưa, nhưng vừa đúng lúc Ngân nhi xuất hiện, bọn chúng biết các vị cũng sắp thoát khỏi trận nên không còn dũng khí tái chiến, chạy trốn mất dạng.”

Lôi Quyển liếc nhìn Đường Vãn Từ: “Xem ra chúng ta đã gây họa rồi! Đã không suy nghĩ chu đáo cho toàn cục, lại còn phải nhờ công tử cứu giúp.”

Vô Tình nói: “Đừng nói như vậy! Hiện giờ tình hình nghiêm trọng nhất chính là: Lưu bộ thần không chỉ trúng ‘Không Kiếp thần công’ mà còn bị ‘Lạc Phượng Chưởng’ và ‘Ngọa Long Trảo’ đánh bị thương. Nếu ông ta liều lĩnh dùng nội lực thâm hậu tạm thời ép nội thương, lại động thủ cùng người khác, thì chỉ sợ...”

Lôi Quyển vội nói: “Ta đi tiếp ứng.”

Đường Vãn Từ vừa chuyển thân định đi theo, Lôi Quyển đã bảo: “Nàng ở lại đây!” Rôi như chim yến lướt gió, lão mất dạng vào rừng.

Đường Vãn Từ quay đầu lại hỏi Vô Tình: “Chỉ sợ làm sao?”

Vô Tình thở dài: “Nhẹ thì tàn phế, nặng thì tẩu hỏa nhập ma...” rồi chàng chuyển đề tài, nói với Ngân Kiếm: “Ngươi dựng cô gái kia dậy, phong bế ba huyệt Khí hải, Kiến lí, Chương môn của ả, lấy thanh trúc trên tay ả lại đây. Cần phải cẩn thận, bên trong ruột trúc là ‘Đại Hóa thai lao’ tối độc của Cửu U môn, không được chạm vào.”

Ngân Kiếm vâng dạ thực hiện.

Đường Vãn Từ bước lên một bước, vuốt vuốt mái tóc còn ướt. Khi cánh tay của nàng giơ lên cao, chiếc áo đỏ bó sát lấy thân hình để lộ vẻ quyến rũ. Dường như không để ý đến điều đó, nàng chỉ hỏi: “Làm sao Quyển ca tìm được bọn họ?”

Vô Tình không hề nhìn nàng.

Chàng chỉ nhìn ánh trăng.

Ánh trăng như đao, ngàn năm soi thấu sinh tử.

“Cô nương có nghe thấy tiếng sấm không?”

Đường Vãn Từ nghiêng tai lắng nghe một lúc rồi đáp: “Có! Rất mơ hồ, giống như tiếng vọng ra từ trong quan tài, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.”

Vô Tình nói: “Nếu ta đã nghe thấy, cô nương cũng nghe thấy thì nhất định Lôi bảo chủ cũng nghe thấy.”

Dưới ánh trăng, sắc mặt của chàng càng trở lên tái mét: “Chắc Lưu bộ thần cũng phải nghe thấy.”

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc