Bởi vì hắn phát hiện ra: Thích Thiếu Thương hết sức nguy kịch, đồng thời ngay trong lúc đó Hách Liên Xuân Thủy cũng lâm vào tình thế hung hiểm.
Nội lực của hắn ùn ùn bắn ra, song chưởng đánh tới, bên trái đánh Hoàng Kim Lân, bên phải đánh Trương Thập Kỵ.
Trương Thập Kỵ, Hoàng Kim Lân nhất tề bị chưởng lực của hắn ép lùi lại hơn trượng
Chỉ có điều tay áo của Âu Dương Đấu đột nhiên tung ra.
Sắc trời chợt trở nên ảm đạm.
Ít nhất là ba trăm hạt đậu tựa như ong dữ xông tới cắn hắn.
Thiết Thủ thở hắt ra, song chưởng giơ lên đẩy đám hạt đậu, bắn về phía đám quan binh đang đứng túm tụm.
Đám quan binh lập tức la thảm, tiếng ôi chao không ngừng, mười hai mươi người đã ngã lăn ra.
Nhân lúc tay của Thiết Thủ đang bận đánh lên trên, song chưởng của Âu Dương Đấu đã lần lượt đánh trúng vào ngực của hắn.
Thiết Thủ quát lớn một tiếng.
Âu Dương Đấu cũng quát một tiếng.
Thiết Thủ liên tục trúng hai chưởng nhưng chẳng hề nhúc nhích.
Âu Dương Đấu quát xong một tiếng thì chân loạng choạng liên tục lùi lại bảy tám bước.
Bất quá Trương Thập Kỵ vào lúc đó tựa như cuồng phong ập tới trước người Thiết Thủ.
Y khi nãy bị chấn bay ra ngoài, nhưng chân chưa chạm đất đã xoay tít người bay vù lại.
Cây gậy Cầu Long can trong tay y quét tới Thiết Thủ.
Thiết Thủ hai cánh tay trầm xuống, trân mình hứng chịu cú đánh.
Trương Thập Kỵ lùi lại mười một bước, chỉ thấy khí huyết sôi trào, vừa định mở miệng kêu "hảo" ai ngờ vừa mở miệng thì cổ họng ngòn ngọt, suýt chút nữa đã hộc máu.
Thiết Thủ dựa vào một thân nội cao tinh thâm, liên tục làm khó hai đại cao thủ, chỉ tiếc hắn không có thêm cánh tay thứ ba, cũng không ai chịu cho hắn thời gian nghỉ hơi.
Hoàng Kim Lân đã vòng ra sau lưng hắn, một đao chém xuống lưng.
Đột nhiên, một thanh kiếm hẹp, dài, hẹp, mũi kiếm lay động nhanh như chớp, vô thanh vô tức, lúc phát hiện ra thì ánh kiếm đã điểm tới cổ tay cầm đao của Hoàng Kim Lân.
Hoàng Kim Lân thầm kinh hãi.
Hắn tuy muốn tự tay giết chết Thiết Thủ nhưng cũng không muốn vì giết y mà phải hy sinh đôi cánh tay, huống gì đại cuộc đã định, giết Thiết Thủ chẳng qua là chuyện sớm muộn, không cần gì gấp gáp.
Hắn vội vã co tay về, xoay đao chém lại vào người mới tới.
Hắn không chém còn đỡ.
Nhát chém đó, người này không tránh không né, dùng một kiếm đâm ngược lại vào Thiên Trung huyệt trước ngực hắn.
Hoàng Kim Lân chợt lạnh người, người này sao mà ứng biến nhanh nhạy đến thế? Chẳng lẽ Ân Thừa Phong chưa chết sao? Hắn vội lùi lại ba bước, thế đao biến đổi chém vào cổ tay của người đó.
Ai ngờ người này chẳng những không lùi lại mà còn tiến lên, thế kiếm đâm thẳng tới yết hầu Hoàng Kim Lân.
Chiêu này chiêu nấy hết sức tàn độc.
Kiếm nào kiếm nấy đều vô cùng tuyệt tình.
Hoàng Kim Lân thét lên một tiếng quái dị, hít mạnh một hơi rồi toàn thân co lại, lúc này có thể nhìn ra hắn tuy sống trong nhung lụa nhưng một thân công phu quyết chẳng kém ai. Trong tình hình gấp rút, hắn vẫn có thể xoay phắt người, điểm chân chém vào phía dưới xương quai hàm của đối phương.
Ai ngờ kiếm thế của người này không hề dừng lại, tựa như sao sa điện xẹt, muốn nhân lúc Hoàng Kim Lân vừa khởi đao ý, đao thế chưa chém tới thì đâm kiếm thẳng vào huyệt mi tâm của Hoàng Kim Lân. Thế công tuyệt đối còn mãnh liệt hơn khoái kiếm của Ân Thừa Phong đến trăm lần.
Hoàng Kim Lân thậm chí còn có thể cảm giác được cái lạnh của kiếm phong ép vào da thịt.
Người này không ngờ lại không cần mạng!
Sao mà chiêu nào chiêu nấy đều đánh đến mức ngọc đá cùng tan!
Sao mà kiếm nào kiếm này toàn là theo phương pháp hai bên cùng chết!
Hoàng Kim Lân vốn là người ứng biến cực nhanh, lúc đó hai chân điểm mạnh xuống đất, Thiết Bản Kiều, Cáp Tử Phiên Thân, Tế Hung Xảo Xuyên Vân, cùng lúc thi triển ba loại thân pháp mới vừa vặn tránh được nhát kiếm đó. Mắt hắn chỉ thấy một người trẻ tuổi vừa anh tuấn vừa vững vàng, tay cầm một thanh kiếm, nhưng thanh kiếm đó vẫn đang đuổi sát theo yết hầu của mình.
Hoàng Kim Lân biết lớn chuyện rồi, tâm niệm chuyển động nhanh như chớp.
Đây là ai?
Chẳng lẽ là y?
Hoàng Kim Lân chợt nghĩ tới một người.
Một người trong truyền thuyết.
Trên giang hồ, bất cứ ai cũng từng nghe qua tên của y, bất quá trong võ lâm, mỗi khi nhắc tới người này thông thường đều nhắc đến tên của ba người khác.
Y là ai?
Âu Dương Đấu còn muốn tung hạt đậu ra.
Trong bàn tay đang vung lên của hắn có một nắm đậu, bên trong bao gồm đậu tằm, đậu xanh, đậu đỏ, đậu vàng, đậu đen, đậu nành, đậu tương, đậu cô ve... Mềm có cứng có, lớn có nhỏ có, nhưng nếu từ tay của hắn bắn ra, đều là ám khí cực kỳ lợi hại.
Hắn ném thẳng vào mặt Thiết Thủ.
Thiết Thủ chỉ cần bị bắn trúng, mặt nhất định sẽ biến thành một cái tổ ong mật.
Chỉ có điều hắn biết rõ một chiêu ném ra đó chưa chắc đã đả thương được Thiết Thủ, do đó chiêu sát thủ chân chính chính là nhờ vào Cửu Hợp Vô Ti Tỏa Tử thương, đâm thẳng vào hạ bàn của Thiết Thủ.
Hắn đã nhìn trúng một thân công phu của Thiết Thủ chủ yếu nằm ở hai tay.
Một người tốn quá nhiều thời gian ở hai tay, công phu hạ bàn đương nhiên sẽ khó tránh khỏi khiếm khuyết và ngược lại.
Cái nhìn của Âu Dương Đấu cực chuẩn.
Hắn nhìn trúng.
Nhưng lại làm sai.
Bởi vì nắm hạt đậu của hắn đột nhiên đồng loạt rơi xuống.
Mỗi hạt đậu đều bị đánh rơi.
Là bị ám khí đánh rơi.
Ám khí cực nhỏ, bao gồm: Tinh diên phiêu, Hoàng phong châm, Tang môn đinh, Hận thiên mang, Thấu cốt thứ, Thiên ngoại du ti, Kim dang châu, Tình nhân phát, Trân châu lệ... Tất cả đều là ám khí tuyệt đỉnh đã thất truyền. Có ám khí đến tên còn không có, cũng có ám khí không còn ai trên võ lâm sử dụng nữa. Không ngờ bây giờ lại từ tay một người duy nhất, cùng lúc sử hết ra, bắn rơi toàn bộ hạt đậu do hắn tung ra.
Âu Dương Đấu vô cùng kinh hãi, một thương đó cũng không đâm tiếp ra được nữa.
Hắn ngẩng cổ nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặt tái xanh, vừa lạnh lùng vừa tuấn tú, hai chân khoanh lại ngồi xếp bằng, không biết từ lúc nào đã ở trước mặt hắn, đang lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng hỏi một câu: "Nếu ngươi còn đậu thì có thể quăng hết chúng ra một lượt".
Âu Dương Đấu chợt nghĩ tới một người, thất thanh kêu lên: "Ngươi!".
Thanh niên đó mỉm cười, nhưng nụ cười lại lạnh như băng: "Ngươi có hạt đậu, ta có ám khí, quá công bằng rồi". Trong ánh mắt của y lộ ra một vẻ cao ngạo và tự tin cực độ. "Ta trước giờ vốn hết sức công bình".
Nhưng y chỉ là một người tàn phế.
Trên vòm trời này, có một người hai chân tàn phế, nhưng lại có thể có tự tin như vậy, lại có thể sử dụng các loại ám khí khiến người ta giật mình kinh hãi sao?
Có.
Ít nhất là có một người.
Chỉ có điều người này thông thường được nhắc đến cùng với ba người khác nữa.
Y là ai đây?
Trương Thập Kỵ xoay vù vù Cầu Long can bổng, giận dữ đánh tới Thiết Thủ!
Y hận Thiết Thủ, thân đã là công sai, lại còn là một trong những người được ngự phong "Danh bộ", không ngờ lại câu kết với giặc cướp. Y trước giờ công chánh nghiêm minh, do đó nhất định phải trừ khử bằng được "Con sâu làm rầu nồi canh" này.
Một bổng của y có thể đủ làm vỡ núi tan bia.
Nhưng một bổng đó lại đánh trúng vào một cái hồ lô.
"Rầm" một tiếng, cái hồ lô đó không biết được làm từ thứ gì mà đánh không vỡ, vẫn hoàn hảo như thường.
Cú đánh này chỉ khiến miệng hồ lô phun ra một vòi rượu, bắn thẳng vào mặt y.
Trương Thiết Kỵ vội xua tay áo lui lại, nhưng vẫn có vài giọt rượu bắn trúng vào mặt, cảm thấy chỗ bị rượu dính vào đau nhói bỏng rát, y nghĩ là độc dược thì không khỏi tay chân rối loạn.
Chỉ nghe một người cười nói: "Đó chỉ là rượu mạnh, quyết không phải là rượu độc!". Y vừa cười vừa tung chân ra. Nói xong câu đó thì đã đá ra năm mươi hai cú, Trương Thập Kỵ chỉ thấy cước ảnh trùng trùng, can bổng đỡ trái đón phải, trên chặn dưới ngăn vẫn không chống cự nổi, đến thời gian hít thở cũng không có.
Người này đá xong thì dừng lại, ừng ực uống một ngụm rượu lớn rồi cười hỏi: "Sao rồi? Ngươi nghỉ ngơi xong chưa?".
Trương Thập Kỵ trong lòng chợt động, đột nhiên nhớ ra một người, đang định mở miệng nói chuyện thì người vẻ mặt phong sương nhưng hào sảng này lại cười lớn: "Ngươi nghỉ xong rồi thì ta cũng nên xông lên thôi!". Toàn thân bay vọt lên, hai chân so với tay còn linh hoạt hơn, liên lục đá ra mười sáu cú, góc độ của mỗi cú đá đều quỷ dị khó dò, không sao dự liệu được.
Trương Thập Kỵ vội chăm chú chống đỡ, trong lúc đang kiệt lực đối phó, lòng lại nghĩ:
Chẳng lẽ là y?
Y là ai?
Y là một nhân vật danh động giang hồ, quen thói giỡn cợt thế nhân, chỉ có điều, hắc bạch lưỡng đạo một khi nhắc đến tên của y thì đều kể đến tên của ba vị sư huynh đệ của y.
Y là ai đây?
Thiết Thủ thấy ba người này thì huyết khí dâng trào, hào khí nổi lên, thần uy lẫm liệt, mặt tươi rói không nhịn được lớn giọng kêu: "Các người tới rồi!".
Bạch y thanh niên lãnh tuấn nhưng tàn phế cười nói: "Những chuyện thế này bọn ta sao mà không đến chứ?". Nụ cười của y lúc này thì không còn chút lạnh lùng kiêu ngạo nào nữa.
Người trung niên phong trần đầy vẻ giỡn cợt mỉm cười: "Bọn ta đến có trễ một chút, nhưng nhất định sẽ tới". Y phá lên cười, nụ cười đầy vẻ tiêu sái.
Người trẻ tuổi anh tuấn vững vàng cũng mỉm cười: "Bọn ta cuối cùng cũng tới rồi!". Y mỉm cười thì càng thêm vẻ đẹp trai dễ nhìn.
Vào lúc đó, bốn người không nhịn được đều cất tiếng hoan hô: "Bọn ta đã tụ tập lại rồi".
Bọn họ tuy vẫn đang nói chuyện, nhưng ai nấy vẫn tay vung chân đá không ngừng nghỉ.
Hoàng Kim Lân, Trương Thập Kỵ, Âu Dương Đấu trái tim chìm xuống, bởi vì bọn họ đều nghe qua một câu.
Câu nói này đã lưu truyền từ rất lâu trên giang hồ.
Câu nói này có thể tính là danh ngôn chí lý trong võ lâm:
"Tứ Đại Danh Bộ, thiên hạ không cản nổi,
Tứ nhân liên thủ, tà ma không đường thoát".
Bọn họ chính là Tứ Đại Danh Bộ.
Người vận áo trắng chân tàn phế chính là đại sư huynh Vô Tình, người trung niên là tam sư đệ Truy Mệnh, người tuổi trẻ cương nghị chính là tiểu sư đệ Lãnh Huyết.
Bọn họ đương nhiên đều có tên, nhưng bởi biệt hiệu của bọn họ quá nổi tiếng, do đó người trên giang hồ biết được tên thật của bọn họ cũng không có mấy kẻ.
Bọn họ đương nhiên là Tứ Đại Danh Bộ.
Lang Nha xuyên của "Huyết Vũ Phi Sương", không xuyên qua được thân thể của Hách Liên Xuân Thủy, bởi vì Tức đại nương đã đến sau lưng của Hách Liên Xuân Thủy, dùng cây cung nhỏ bảy màu bắn ra ám khí của nàng là Thứ Vị, xuyên qua lòng bàn tay của hắn.
Uy lực của Diệt ma đạn nguyệt loan vốn không thể xem thường, huống gì lại được bắn ra từ cự ly gần, Thứ vị lại là ám khí rất khó ứng phó, Tằng Ứng Đắc hự lên một tiếng, Tam Đình Lang Nha xuyên rơi xuống đất, ôm tay lùi lại.
Hách Liên Xuân Thủy quên hết mọi việc, chỉ biết vui sướng kêu lên: "Đại nương...". Trong lòng y chua xót, suýt chút nữa đã rơi lệ.
Thích Thiếu Thương đương nhiên cũng không chết dưới thanh đao của Cố Tích Triều.
Bởi vì trước mặt Thích Thiếu Thương đột nhiên có thêm một người.
Một người vừa ốm vừa yếu, vừa xanh vừa xao, vừa bệnh hoạn vừa sợ lạnh, trên người mặc áo lông cừu dày cộm, mắt lóe lên ánh xanh, hai má đỏ ửng lên.
Người này co rúm trong áo lông cừu, thế nhưng Cố Tích Triều vừa thấy y thì chẳng khác nào như nhìn thấy quỷ.
Bởi vì xương mũi của y đã từng bị người này búng gãy.
Giang Nam Phích Lịch Đường, Lôi Quyển của nhà họ Lôi.
Tức đại nương vì sao mà "biến mất"? Đó là vì Đường Vãn Từ đột nhiên xuất hiện trong cuộc chiến, song đao chém xuống, tiên phát chế nhân, dùng đao đả thương Thân Tử Thiển và Hầu Thất Kiếm. Đường Vãn Từ và Tức đại nương tụ lại, song đao đoản kiếm quấn lấy nhau, chỉ nhìn nhau cười, rồi Tức đại nương cấp tốc chạy đi giúp đỡ những người khác, nên mới kịp thời giải nguy cho Hách Liên Xuân Thủy. Đường Vãn Từ cùng với Hỷ Lai Cẩm, Đường Khẩn đấu với Trần Dương, Hầu Thất Kiếm và Thân Tử Thiển ba người.
Trương Thập Kỵ vừa kinh vừa giận, vội mắng: "Các người muốn tạo phản chăng? Tứ Đại Danh Bộ?".
Lời chưa nói dứt thì bên người Trần Dương một cây cự phủ nhoáng lên, chém xuống khuỷu tay, hắn phun ra một ngụm máu tươi, xem ra không còn sức đánh tiếp nữa.
Vô Tình cười nhạt: "Nếu là tạo phản làm sao bọn ta có thể đột phá được quân mã trùng trùng của các ngươi, xâm nhập vào vòng chiến chứ?".
Truy Mệnh cũng mỉm cười, uống thêm một ngụm rượu, tiếp: "Bọn ta đương nhiên là phụng mệnh mà tới".
Trương Thập Kỵ vốn là đại tướng uy trấn biên cương, y lập tức hỏi: "Phụng mệnh, là phụng mệnh của ai?".
Lãnh Huyết thốt ngay: "Phụng mệnh của thánh thượng".
Lời này vừa nói ra mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Hoàng Kim Lân thấy tình thế không ổn, lập tức hỏi: "Thánh chỉ đâu?".
Truy Mệnh đáp: "Sẽ tới ngay thôi, bọn ta sợ tới trễ có chuyện nên đi trước một bước, ngăn cản thủ đoạn tàn nhẫn của các ngươi".
Trần Dương là tướng thủy quân, ráng nhịn đau hỏi: "Dựa vào đâu mà bọn ta dám tin các ngươi nói thật?".
"Lời bọn ta nói đương nhiên là thật". Vô Tình giơ tay lên, đám người lập tức rẽ ra, chỉ thấy có ba người ba ngựa sóng vai đi tới, phía sau là một đại đội binh mạ, toàn là thân binh trực thuộc Kinh sư.
Hoàng Kim Lân dõi mắt thì chỉ thấy ba kỵ sĩ ai nấy khí thế phi phàm, áo quan ủng quan, người bên trái là một võ quan, mặt đỏ ké, mày rậm mắt sâu, bên phải là một thị vệ mang đao, nhưng quan hàm cực cao, ủng xanh, áo ngoài phanh ra, vải quấn đao màu đỏ, mắt lấp lánh thần quang, chính khí lẫm liệt. Đi giữa là một vị lão thái giám, mặt hình mai cua, sắc mặt tái nhợt, lông mày trắng như tuyết, khóe miệng cụp vào đầy vẻ uy nghi.
Hoàng Kim Lân trái tim trầm xuống, bởi vì ba người vừa tới này, người bên trái chính là Long Bát, thân tín đắc lực của Phó tướng gia, hiện đang giữ chức quan nhất phẩm trong triều. Người bên phải chính là Phó đầu lĩnh Thư Vô Hí, thị vệ mang đao nhất đẳng, do Gia Cát tiên sinh bố trí bên cạnh Hoàng đế. Thái giám ở giữa chính là người hầu cận hoàng thượng, người trong cung ai nấy đều gọi là Mễ công công, nghe đồn một thân nội ngoại công của lão đã cao đến mức không sao tưởng tượng nổi.
Đột ngột lại có ba người đi tới, toàn là nhân vật quan trọng trong triều đình, hơn nữa chủ nhân trực tiếp của bọn họ rất khác nhau, lời Mễ công công nói ra miệng thì chẳng khác mấy với thánh chỉ, còn Long Bát và Thư Vô Hí đều đủ sức đại diện cho Phó thừa tướng và Gia Cát tiên sinh.
Hoàng Kim Lân trái tim trầm xuống, Cố Tích Triều cũng trong lòng nặng trĩu.
Bọn họ lập tức bái kiến ba người.
Hy vọng duy nhất trong lòng bọn họ là: may mà Long Bát, thân tín của Phó thừa tướng đã đến rồi, nếu quả có biến hóa bất lợi nào, Long Bát nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.
Thế nhưng lời nói khiến cho bọn họ hãi hùng khiếp vía lại do chính người này nói ra: "Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều, triều đình giao trách nhiệm quan trọng cho các ngươi, Thừa tướng đại nhân đề bạt các ngươi, các ngươi không ngờ lại lén lút cấu kết, lách luật bức hại chí sĩ trung lương, như vậy ra thể thống gì chứ, còn nói gì được nữa đây!".
Câu nói này tựa như sấm động giữa trời quang, Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều giật mình kinh hãi!
Đám người khác như Trần Dương, Trương Thập Kỵ, Âu Dương Đấu, Hưu Sinh, Tằng Ứng Đắc đâu đã biết trong vụ này có chỗ kỳ quặc, quay mặt nhìn nhau, chỉ sợ đại họa đến nơi, sợ hãi không thốt nên lời.
Hoàng Kim Lân run giọng biện bạch: "Hạ quan biết tội, hạ quan có chuyển khẩn yếu cần bẩm báo...".
Long Bát quát: "Còn muốn ngụy biện gì nữa, thánh chỉ sắp tới nơi rồi, ngươi còn giảo hoạt bộ muốn tội chồng thêm tội hay sao?".
Hoàng Kim Lân lúc này bị dọa đến khiếp vía, toàn thân run cầm cập, đang muốn quỳ xuống xin xỏ.
Cố Tích Triều dù gì cũng là người trong võ lâm, còn có chút đảm lược, không nhịn được cất tiếng phản kháng: "Bẩm các vị đại nhân, tiểu nhân nhận trách nhiệm tổng chỉ huy bình định giặc cướp, quả thật là do Thừa tướng đại nhân ủy thác, trong người tiểu nhân còn có Ủy nhiệm trạng".
"Nói bậy!". Long Bát quát lớn cắt ngang: "Thừa tướng đại nhân sớm đã cho kỵ mã cấp tốc đến thu hồi Ủy nhiệm thư, muốn các ngươi giao lại ấn tín, các ngươi cứ chần chừ không tuân, bây giờ dẫu có muốn phủ nhận cũng không được!".
Cố Tích Triều trong lòng kêu trời khóc đất thì viên thái giám ở giữa đột nhiên thốt: "Các ngươi có biện giải cũng vô ích, thánh chỉ do Dương công công đích thân cung thỉnh tới, chớp mắt sẽ đến ngay, bọn ta cùng Tứ Đại Danh Bộ đi trước một bước, để ngăn cản các ngươi giết người như cỏ rác!".
Trần Dương đứng cạnh không nhịn được lên tiếng: "Nhưng mà... Bọn họ quả thật là đạo phỉ mà...".
Lời chưa nói dứt, Long Bát đã hô to: "Lại đây!".
Đám võ quan đội mũ hoa, mặc áo thêu sau lưng đồng loạt hô lớn một tiếng, cúi đầu nhận lệnh, Long Bát nói: "Bắt lấy người này, trước tiên vả vào mặt ba mươi cái, giữ lại chờ thẩm tra. Nếu có gì sai sót thì coi chừng cái đầu của các ngươi".
Tám tên võ quan đồng thanh: "Dạ".
Hô xong bọn chúng bước qua trói gô Trần Dương, bốn thanh đao dày kê vào cổ, bộp bộp tiếng bạt tai vang lên, không để hắn phản kháng lại.
Hành động như vậy, ai nấy đều im thin thít, còn kẻ nào dám đứng ra nói năng gì nữa?