Lái xe được nửa đường thì nhận được điện thoại của Trì Giai Lệ, chị ruột của cưng đã về, nhanh chóng ra sân bay đón nào! Trì Sính xoay đầu xe đến phi trường, đón Trì Giai Lệ cùng hai đứa cháu một trắng một đen về nhà.
Nào, để ông ngoại ôm cái.
Trì Viễn Đoan cúi xuống, ôm tiểu Hắc tiểu Bạch lên, một trái một phải hôn cho đã, hôn xong bên này thì sang bên kia, Chung Văn Ngọc nhìn mà nóng mắt nóng lòng, luôn miệng thúc giục Trì Viễn Đoan.
Hôn vài cái là được rồi, miệng toàn là chân râu.
Trì Giai Lệ nghe thế khoác tay, Mẹ, mẹ đừng để ý như thế, con nít không mỏng manh vậy đâu.
Nhũ danh của tiểu Hắc là Đâu Đâu, nhũ danh của tiểu Bạch là Quyển Quyển, Đâu Đâu khát rồi, kêu muốn uống nước.
Mẹ đang bận, tìm cậu con đi. Trì Giai Lệ chỉ Trì Sính.
Trì Sính rót một ly nước cho Đâu Đâu, Tiểu Hắc, uống đi.
Em không thể gọi bằng tên sao? Trì Giai Lệ không vui, trở về là cứ gọi tiểu Hắc.
Trì Sính chuyên lựa lời Trì Giai Lệ không thích nghe, Chị phải chú ý một chút, ban đêm đừng dẫn con ra ngoài, coi chừng lạc!
Em...
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh cười nói: Trưa mai cả nhà chúng ta ra ngoài ăn cơm, Trì Sính, con cũng gọi Nhạc Duyệt đi cùng, đúng lúc giới thiệu cho chị con biết luôn.
Nhạc Duyệt? Trì Giai Lệ vẻ mặt hoang mang, Ai vậy?
Chung Văn Ngọc cười nói: Bạn gái của em con.
Trì Giai Lệ hừ một tiếng, Mở óc rồi? Không dễ dàng đâu!
Hôm sau, Trì Sính dẫn Nhạc Duyệt đến, sau khi gặp mặt, Nhạc Duyệt chào hỏi với cha mẹ Trì Sính trước, rồi mới dịu giọng gọi Trì Giai Lệ: Chị, em là Nhạc Duyệt.
Trì Giai Lệ cười không nóng không lạnh, so với cách trang điểm tinh xảo của Nhạc Duyệt, cô có thể nói là để mặt mộc ra đường. Mái tóc tùy tiện cột lên, một chiếc đầm dài không có bất cứ hoa văn nào, đôi giày đế bằng. Nhưng trong từng hành động, từng lời nói tiếng cười đều để lộ quý khí, thật sự không phải người bình thường có thể giả ra được.
Nhạc Duyệt cúi người, lấy hai món đồ chơi trong túi cho hai đứa trẻ.
Đây là dì mua tặng các con!
Đâu Đâu và Quyển Quyển vui mừng đón lấy, chơi đùa thích không buông tay.
Trì Giai Lệ đột nhiên đưa tay ra, dùng tiếng Anh giọng Mỹ chính gốc nói với hai đứa trẻ: Đưa đồ chơi cho mẹ trước, sắp phải ăn cơm rồi, không thể lại đụng vào đồ dơ.
Nhạc Duyệt nghe hiểu được từ đồ dơ đó.
Lúc ăn cơm, cả nhà nói chuyện vui vẻ, Trì Giai Lệ không nói gì nhiều, vẫn bận đút cho hai đứa con. Nhạc Duyệt luôn cố ý vô tình bắt chuyện với Trì Giai Lệ, Trì Giai Lệ phản ứng lạnh nhạt, Nhạc Duyệt gắp đồ ăn cho Đâu Đâu Và Quyển Quyển, Trì Giai Lệ cũng không đút cho con ăn.
Kết thúc bữa cơm về nhà, Trì Giai Lệ trách mắng cha mẹ một hồi.
Con nói ba mẹ này, có phải hai người một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng không? Chuyện của em con và Uông Thạc đã qua sáu năm rồi, không phải nó chỉ đi lầm đường một lần thôi sao? Hai người cần phải sợ đến vậy hả? Tùy tùy tiện tiện chọn một phụ nữ cũng dám gật đầu? Có thể đừng làm hư con trai mình như vậy không hả?
Sắc mặt Trì Viễn Đoan không tốt lắm, Ba mẹ đang ủng hộ nó yêu đương, chưa nói đến chuyện kết hôn. Nó có thể tìm một bạn gái đã là không tồi, cả ngày chui trong ổ rắn, ai chịu theo nó chứ?
Đúng vậy đó. Chung Văn Ngọc chen vào, Mẹ xem cô gái đó cũng không tồi, điều kiện gia đình bình thường, nhưng rất thông minh, tướng mạo cũng đẹp. Con gái tốt danh môn vọng tộc thì không ít, nhưng em con không vừa mắt!
Căn bản không phải là chuyện điều kiện! Trì Giai Lệ tức giận, Nếu cô ta thật sự là một cô gái mộc mạc thì cũng tốt, ba mẹ nhìn vẻ mặt thế tục của cô ta đi, chỉ thiếu chưa viết trên trán mấy chữ 'tôi muốn đu cây to' thôi!
Đừng nói bậy. Chung Văn Ngọc trừng mắt nhìn Trì Giai Lệ, Con mới gặp người ta lần đầu, có thể nhìn ra cái gì?
Trì Giai Lệ không nặng không nhẹ ném lại một câu.
Không tin thì tự đi mà nhìn.
Từ bàn tiệc trở về, Nhạc Duyệt thân tầm không yên, buồn bực không vui, đúng lúc này, cô lại nhận được một tin nhắn nặc danh.
Đừng nằm mơ xuân thu đại mộng của cô nữa, ba mẹ Trì Sính không thể để cô làm con dâu đâu.
Cái này là do ai gửi đến? Nhạc Duyệt lạnh lòng, trong đầu hiện lên gương mặt của Trì Giai Lệ, cùng thái độ bài xích lạnh nhạt trên bàn ăn hôm nay. Nhưng ngữ khí này, lại không giống của Trì Giai Lệ.
Đang nghĩ thế, lại một tin nhắn gửi đến.
Cũng không tự nhìn lại xem mình nặng mấy lạng mấy cân.
Rất nhanh, Nhạc Duyệt lại nhận được tin nhắn thứ ba, thứ tư, thứ năm... ý tứ đại khái đều không có gì khác, chính là khuyên cô nên sớm tỉnh ngộ, đừng nằm mơ mộng đẹp muốn vào danh môn nữa.
Cơn giận vọt lên không thể giữ lại.
Mày là ai hả? Nói đi! Có bản lĩnh thì lộ thân phận ra, đứng sau lưng múa lưỡi thì có tài cán gì? Mẹ nó tao có gả được hay không liên quan gì đến cái mông mày hả? Mẹ nó mày thiếu đánh đó hả?...
Ngô Sở Úy ném di động sang một bên tùy nó kêu gào, mắt xem trận bóng rổ đặc sắc, ung dung cắn hột dưa, đó gọi là thoải mái!