Buổi trưa ăn cơm xong, Trì Giai Lệ mang theo Quyển Quyển đi đón Đâu Đâu.
Trên đường, cô quay sang Quyển Quyển hỏi, Nếu như đến mà anh trai con không muốn cùng chúng ta về nhà, thì con phải làm sao?
Quyển Quyển chững chạc nói, Con sẽ khuyên nhủ anh ấy, làm cho anh cùng chúng ta về nhà.
Con muốn khuyên nó như thế nào?
Quyển Quyển suy nghĩ một chút, nói, Con sẽ nói với anh, ông ngoại bà ngoại rất nhớ anh, mẹ rất nhớ anh, em cũng đặc biệt nhớ anh, chúng ta đều mong anh có thể trở về nhà. (Ngoan thế... Có khi Quyển Quyển mới là thụ.. )
Đúng, anh trai con rất nghe lời con, chỉ cần con nói con nhớ nó, anh trai con nhất định sẽ về.
Ừm! Quyển Quyển nặng nề mà gật đầu, Con còn có thể giảng đạo lý cho anh.
Trì Giai Lệ rất hăng hái nhìn Quyển Quyển, Con muốn giảng đạo lý cho nó như thế nào?
Quyển Quyển nói, Con sẽ nói cho anh biết, chưa có sự cho phép của ba mẹ bất kể tình huống ra sao cũng không thể tùy tiện ở nhà người khác ngủ. Ba mẹ nuôi chúng ta lớn không dễ dàng chút nào, chúng ta làm gì cũng phải luôn luôn nghĩ cảm nhận của ba mẹ. (Ha ha... có vẻ là ngoan đi.. tạm cho là ngoan đi..)
Trì Giai Lệ lấy tay xoa xoa lên đầu Quyển Quyển, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
Quyển Quyển của mẹ là ngoan nhất!!
Trì Giai Lệ đến cửa nhà Trì Sính, ấn chuông cửa.
Đến mở cửa lại là Ngô Sở Úy, Đâu Đâu cũng đi theo cậu, bây giờ nó đã tháo kính ra. Bởi vì lúc nó ăn cơm nhìn thấy cơm đều đen xì, sống chết cũng không chịu ăn, khiến cho Ngô Sở Úy phải tháo kính của nó xuống.
Trì Giai Lệ nhìn lướt qua trên người Đâu Đâu, ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Ngô Sở Úy.
Không phải nói có thể đem con tôi biến thành trắng hay sao? Nó trắng chưa?
Ngô Sở Úy còn chưa lên tiếng, Đâu Đâu liền vội vã chạy vào phòng trong. Từ trên ghế salon cầm cái kính mắt kia, đeo vào quay về Trì Giai Lệ hưng phấn mà kêu lên, Mẹ, mẹ mau nhìn xem, con đã biến thành trắng!
Trì Giai Lệ vừa tức vừa đau lòng vỗ một cái lên đầu Đâu Đâu, giả bộ tức giận nói, Chẳng thay đổi gì? Không phải vẫn đen như vậy hay sao?
Mẹ, mẹ đeo thử mà nhìn. Đâu Đâu chưa từ bỏ ý định.
Trì Giai Lệ vừa mới cầm đeo lên, ánh mắt tức giận nhìn về phía hai người bên cạnh bàn ăn thầm chửi 'Bọn buôn người.' (Cười đau ruột.. hai ông buôn người..)
Sau đó dằn lòng xuống quay sang bên Đâu Đâu nói, Con trai ngốc, con để cho bọn họ lừa rồi. Da của con căn bản là không hề trắng ra, là cái kính này có vấn đề. Chúng ta nhìn da của con đều là đen, chỉ có mình con thấy con trắng thôi.
Đâu Đâu vẫn cứng rắn đấu tranh, Là da con đã đổi màu, là do mọi người không có kính ma thuật thôi.
Kính ma thuật ! ! Trì Giai Lệ bực bội không cam lòng, Cái kính kia chỉ làm thay đổi màu sắc mắt của con nhìn mọi vật, không hề làm thay đổi màu da của con, người khác vĩnh viễn nhìn đều là màu đen.
Trì Giai Lệ tức giận quát lớn, Đeo cái rắm ấy mà đeo! Không phải bỏ xuống thì liền đen hay sao?
Đâu Đâu không sợ hãi chút nào đáp lại, Cho nên nó mới là kính ma thuật! Chỉ có chủ nhân đeo nó mới có thể muốn trắng thì trắng, muốn đen thì đen!
Trì Giai Lệ suýt chút nữa thì bị Đâu Đâu làm tức đến bất tỉnh.
Trì Sính ngồi đối diện Ngô Sở Úy đang ăn cơm, đột nhiên không biết vì sao lại cười cười.
Ngô Sở Úy đá vào cổ chân của anh một cái, nhỏ giọng hỏi, Cười gì vậy?
Khi còn bé cậu có phải cũng giống như nó? Trì Sính mắt liếc nhìn Đâu Đâu.
Ngô Sở Úy nổi đóa lên, Ai nói, Khi bé tôi còn rất tinh!
Trì Giai Lệ mặt lạnh ngồi ở trên ghế salon, Quyển Quyển quay sang an ủi mẹ nó.
Mẹ, đừng nóng giận, con giúp mẹ khuyên anh.
Trì Giai Lệ lúc này mới nhớ tới, cô rõ ràng còn có một thằng con trai 'luật sư' anh minh cơ mà.
Quyển Quyển đi tới trước mặt Đâu Đâu, dùng ngón tay trắng nõn ấn lên đầu đen của Đâu Đâu một cái, nói, Anh vẫn cứ đen, giống như trước đây đen vẫn là đen.
Em nói bậy! Đâu Đâu đem kính tháo xuống đưa cho Quyển Quyển đeo, Em nhìn xem!
Quyển Quyển mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, Ồ? Thực sự biến thành trắng.
Đâu Đâu giống như khoe vật quý giá kéo Quyển Quyển đến trước gương, chỉ vào trong gương nói với Quyển Quyển, Em xem, em có phải là biến thành đen?
Quyển Quyển so với Đâu Đâu vẫn còn ngạc nhiên vui mừng, bởi vì nó vẫn luôn muốn biến thành cùng một màu da với Đâu Đâu.
Như vậy, không phải chúng ta giống nhau hay sao? Quyển Quyển hỏi Đâu Đâu.
Đâu Đâu trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nghĩ thông suốt.
Đúng, anh bây giờ là đen, em đeo kính liền biến thành màu đen, chúng ta bây giờ đều là màu đen rồi!
Quyển Quyển cau mày, Nếu như chúng ta muốn cùng trắng thì phải làm sao hả?
Đâu Đâu ra vẻ thông minh đem kính Quyển Quyển đeo lấy xuống rồi cầm lấy đeo lên, nói, Sau khi anh đeo, hai chúng ta không phải đều biến thành trắng hay sao?
Quyển Quyển bừng tỉnh 'đại ngộ' mà gật đầu.
Hai thằng nhóc cùng nhau xoay người, quay về phía Trì Giai Lệ nhảy nhót.
Mẹ, bất kể có đeo kính hay không, hai bọn con đều có màu da giống nhau!
Đừng gọi tao là mẹ! Trong lòng Trì Giai Lệ rất muốn bóp chết hai thằng ranh con này.
Quyển Quyển đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền kéo tay của Đâu Đâu nói, Em không muốn xa anh, em sẽ rất nhớ anh. Anh nói với cậu để cho em cùng ở lại đây đi! (Chính thức mất hai đứa con vào tay hai kẻ buôn người.)
Đâu Đâu mặt lộ vẻ khổ não, Nhưng nếu cứ như thế, mẹ không vui thì sao?
Không đâu. Quyển Quyển nói, Em sẽ 'giảng đạo lý' cho mẹ.
Ánh mắt Đâu Đâu nhấp nháy, Em 'giảng đạo lý' như thế nào cho mẹ hiểu?
Cái miệng nhỏ nhắn của Quyển Quyển chép chép, mắt lộ ra vẻ kiên định.
Em sẽ nói với mẹ thế này, mẹ không cho con ở lại nơi này, con sẽ khóc.
Trì Giai Lệ không thể nhịn được nữa, mặt xám xịt lại ra mệnh lệnh.
Hai đứa chúng mày khỏi cần nói muốn ở lại đây hay không, lập tức theo tao về.
Lời này vừa nói ra, trong phòng giống như bùng nổ, hai thằng con đều khóc rống lên thảm thiết. Mỗi đứa ôm một đùi, Quyển Quyển ôm đùi Trì Sính, Đâu Đâu ôm đùi Ngô Sở Úy, nói cái gì cũng không buông tay.
Ngô Sở Úy giả vờ khuyên bảo, Đâu Đâu tháo kính xuống nói, Ngoan, đưa chú cái kính này, mau mau về nhà cùng mẹ cháu đi!
Tiếng khóc Đâu Đâu lập tức cất cao, kêu gào thảm thiết. (Mệ, Úy em quá là giỏi..)
Trì Sính lại cùng Quyển Quyển nói, Chỉ có một cái mắt kính thôi, con để cho anh trai con ở lại đây, con cùng về với mẹ con đi! (Chồng tung vợ hứng, giỏi!, quá là giỏi..)
Âm lượng của Quyển Quyển lập tức gia tăng, kêu gào còn thảm thiết hơn cả Đâu Đâu.
Hai thằng nhóc như so tài rên rỉ khóc lóc, không ai nhường ai, làm cho bác gái giúp việc ở tầng dưới cũng đi lên xem sao.
Đây là......làm sao vậy? Bác gái vẻ mặt đau lòng, Hai đứa nhóc này sao lại khóc thành ra như vậy?
Ngô Sở Úy nói, Hai thằng nhóc muốn ở lại chơi với cậu nó, mẹ nó không cho.
Bác gái đem mặt chuyển hướng đến phía Trì Giai Lệ, khuyên bảo.
Con gái à! Bác gái là người ngoài nhưng cũng xin phép nói vài câu, thói quen quản lý con trai của con như vậy là không được! Trẻ con thỉnh thoảng phải cho chúng ra ngoài hoạt động một chút, chứ quản thúc chúng, bắt chúng ở nhà cũng không phải chuyện hay. Tôi có con đứa cháu gái cùng tầm tuổi con, nhà nó có một thằng con trai nên cũng quản chặt như vậy. Giờ năm tuổi rồi mà vẫn chưa tự mình ăn cơm được, ra ngoài ai cũng cười cho......
Lời này của bác gái như tát vào mặt Trì Giai Lệ, cái loại uất ức có miệng mà nói không nên lời này khiến cô muốn điên lên. Cũng may cô được dạy dỗ tốt, cũng không thất lễ trước mặt người ngoài, ném lại một cái nhìn rồi quay đi.
Về đến nhà, Trì Giai Lệ lại đem cuốn 'Ngô Sở Úy toàn thư' của Trì Viễn Đoan lấy ra lần nữa.
Trước đây chia rẽ hai người bọn họ là bị ép không biết làm sao, hiện tại chia rẽ hai người bọn họ là việc vô cùng cần thiết và cấp tốc phải làm, Trì Giai Lệ suy nghĩ sẽ tin tưởng Trì Viễn Đoan một lần.
Đề xuất cá nhân, điều thứ hai, Trải qua nhiều ngày ở chung, phát hiện người này tính dục dồi dào, rất khó có thể ngăn cản. Vậy thì tóm lại để đối phó với người này phương pháp phải mạnh bạo ngăn cản hai người sinh hoạt vợ chồng, lâu dài phía dưới nhất định không đủ thỏa mãn dẫn đến cảm tình rạn nứt. (Cũng không biết ba ba sẽ ra sao nếu xa Úy một vài năm nhỉ, lại tìm đủ thứ zai về ăn vã quá.. chứ làm sao mà chịu được, hay Soái Soái em hiến thân đi..bảo vệ chồng cho đệ tử.. )
Trì Giai Lệ lần này lật đi lật lại tập hồ sơ xem còn câu phía sau nữa không, xác định đã đầy đủ chưa mới đem cuốn hồ sơ gập lại.
........
Ngày hôm sau, Trì Giai Lệ lại đi tìm hai đứa con trai.
Đâu Đâu và Quyển Quyển được Trì Sính dẫn tới nhà cũ của Ngô Sở Úy, lúc Trì Giai Lệ đi đến, hai người con trai một ngồi bên vai của cậu nó, một ngồi trên vai Ngô Sở Úy, đang vui vui vẻ vẻ hái quả hạnh.
Trì Giai Lệ không có trực tiếp đi vào, mà đứng ở cửa lẳng lặng nhìn một lúc lâu.
Ngôi nhà này cũng phải từ bảy tám chục năm rồi, trên mái kết đầy mạng nhện.
Trì Giai Lệ nhớ tới hơn hai mươi năm trước, nhà cô cũng từng sống một nơi như vậy, Trì Sính cũng như Đâu Đâu Quyển Quyển bây giờ. Khi đó cô đang ở trong sân chạy, Trì Sính đuổi ở phía sau cô nhảy nhót vui vẻ.
Về sau, Trì Sính trưởng thành, cô cũng gái lớn gả chồng, khoảng cách tình cảm hai chị em ngày càng xa cách.
Cô chẳng bao giờ nghĩ tới Trì Sính còn có thể bước vào cái sân cũ kỹ như vậy, càng không cách nào tưởng tượng nó có thể kiên nhẫn làm cái việc nhỏ không chút thú vị kia, sẽ vì Quyển Quyển bỏ vào trong miệng nó một quả hạnh mà lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Bên kia một người đi giày vải, ống quần xắn lên, Ngô Sở Úy bị Đâu Đâu nhéo tai, ngày hôm đó cô cũng nhìn thấy 'Tổng giám đốc Ngô' như một người hoàn toàn khác.
Mẹ!
Đâu Đâu phát hiện ra Trì Giai Lệ, ngồi trên vai Ngô Sở Úy hưng phấn hét lên.
Ngô Sở Úy và Trì Sính đem Đâu Đâu và Quyển Quyển thả xuống, mặc cho hai đứa chạy đến bên cạnh Trì Giai Lệ.
Vẫn là câu nói kia Trì Giai Lệ nói nhẹ nhàng hơn một chút, Cùng mẹ về nhà.
Đâu Đâu và Quyển Quyển lập tức lộ ra biểu tình không tình nguyện, anh một câu em một câu phản bác đề nghị của Trì Giai Lệ.
Trì Giai Lệ giả vờ không có vẻ thỏa hiệp, nói, Không trở về nhà cũng được, các con phải đáp ứng với mẹ một việc.
Hai đứa con trai cùng nhau gật đầu.
Các con phải cùng hai người họ ngủ chung một phòng, mẹ mới đồng ý cho các con ở lại.
Hai đứa con trai tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Để mọi việc an toàn, Trì Giai Lệ cũng lấy ra một cái kính mới đặt làm.
Cái kính này cũng là một loại kính ma thuật, chỉ cần mẹ đeo lên, là có thể từ nhà giám sát hai đứa con tất cả mọi chuyện. Nếu như các con không có cùng hai người bọn họ ngủ một phòng, ngay hôm sau mẹ sẽ đón hai con về.
Đâu Đâu và Quyển Quyển hai đứa đều tỏ ra vô cùng căng thẳng, nghiễm nhiên là tin tưởng lời Trì Giai Lệ nói.
Trì Giai Lệ đeo kính râm lên, trước khi ra cửa quay lại phía Ngô Sở Úy và Trì Sính cười. Thầm nghĩ 'Bà ngoại' cũng có kính, có thể trị được các cậu rồi! ha ha.....