Quách tử, rắn hổ mây của cậu về rồi này. Bên ngoài hét lên một tiếng.
Quách Thành Vũ nhìn chằm chằm chính mình trong gương, đầu nhỏ mặt hẹp, chân râu xanh lè, một đôi mắt xếch nhọn, trong lòng trắng thấp thoáng thấy được đường máu màu đỏ, nhìn thì như không ngủ đủ, nhưng thật ra trời sinh đã thế. Môi mỏng khỏe mạnh, cằm dưới hơi nhọn, vừa nhìn có cảm giác không dễ ở chung, trên thực tế người này rất thích cười.
Quách Thành Vũ ra ngoài phòng, thấy cái hồ thủy tinh đặt trên đất, bên trong là vật cưng được gửi ra ngoài nuôi dùm đã nhiều ngày.
Rắn hổ mây, thật ra chính là rắn hổ mang chúa, Quách Thành Vũ thích chơi rắn, nhưng trước giờ hắn chưa từng nuôi. Khi rảnh rỗi hắn sẽ đến khắp nơi tìm kiếm rắn tốt, đem về tìm người nuôi, nuôi khỏe rồi liền dẫn ra ngoài tản bộ.
Hình như mập hơn chút rồi. Quách Thành Vũ khom người nhìn.
Rắn hổ mang chúa trong hồ thủy tinh, thân thể hùng tráng, toàn thân đen kịt, giống như một quý ngài tựa người trên vách thủy tinh, liếc mắt nhìn kẻ đang dòm lom lom bên ngoài, cái lưỡi rắn thè ra mang theo sát khí đỏ tươi.
Chậc chậc... coi ánh mắt này, mẹ nó thật là ngang tàng! Quách Thành Vũ nghiêng đầu nói với Lý Vượng bên cạnh.
Lý Vượng nhắc nhở Quách Thành Vũ: Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, đừng để bên đó đợi sốt ruột.
Quách Thành Vũ vung tay: Nâng nhị gia lên xe.
Hai người đàn ông đứng bên cạnh bước đến, cẩn thận nâng hồ thủy tinh lên xe hơi.
Xe đi được nửa đường, Lý Vượng hỏi Quách Thành Vũ: Có cần đón tiểu Long qua không?
Sắc mặt Quách Thành Vũ trầm xuống: Đón cậu ta đến làm gì?
Không phải nói lần này không chơi tiền sao?
Quách Thành Vũ chép miệng: Tìm một tên có sẵn dẫn qua.
Xe hơi chạy thẳng ra ngoại ô, hướng đến nơi trú ngụ của Trì Sính. Trì Sính cũng coi như là nhân vật số một trong đám cậu ấm của thành phố này, người trong vòng đều gọi hắn là 'chàng rắn'. Bình thường cái gì cũng không làm, chỉ ở trong mấy căn phòng đó, giao tiếp với mấy con rắn. Có lúc hắn cũng có nuôi bồ câu, chuột trúc (Rhizomys) các loại để cho rắn ăn, sống y như mấy ông lão cán bộ đã về hưu.
Trì Sính khác với Quách Thành Vũ, Quách Thành Vũ thích chơi rắn nhưng không thích nuôi rắn, rắn hắn mua về thông thường đều để người khác nuôi, khi rảnh rỗi mới lấy ra trêu chọc vài cái. Trì Sính mới là người chân chính làm bạn với rắn, không chỉ đích thân cho ăn huấn luyện, hơn nữa ra vào đều mang theo, ngủ cũng để bên gối.
Mỗi khi đến ngày lễ, Quách Thành Vũ luôn đến đây để đấu rắn, phần lớn thời gian đều cược tiền
Khi Quách Thành Vũ đến, Trì Sính đang cầm cành cây ghẹo một con rắn lục trong phòng, cho con rắn độc đó nụ hôn buổi sáng, nghiêng đầu nhìn qua bên này, khóe mắt híp lại thành đường gấp.
Quách Thành Vũ ngũ quan thanh tú, tà tà sâu xa, khiến người ta không thể nhìn thấu. Trì Sính ngũ quan sâu sắc, đôi lông mày thô rậm, ánh mắt luôn âm âm trầm trầm. Hai người quen biết hơn mười năm, đời cha cũng là bạn tốt, trong mắt người ngoài, quan hệ của hai người đặc biệt thân thiết.
Nhưng thật ra, ai cũng không chịu đựng được ai.
Trước nhà có một cái hồ, chuyên dùng để đấu rắn, ở trên phủ lưới thép. Trì Sính đích thân thỉnh ái tướng ra, mãng xà hơn sáu mươi kg. Cũng giống như chủ nhân của nó, thân hình khỏe mạnh, ánh mắt sắc bén. Hai con vua trong giới rắn không thể gặp nhau trong thế giới tự nhiên, hôm nay coi như có thể quyết một trận cao thấp.
Trừ Quách Thành Vũ và Trì Sính, bên cạnh còn có không ít người xem náo nhiệt, có người theo xe Quách Thành Vũ đến, có người là người bên cạnh Trì Sính, bu quanh một vòng xem cuộc đấu kích thích.
Rắn hổ mang chúa tính tình hung hãn, động tác linh hoạt, độc tính cực mạnh. Mãng xà thân hình thô to, cơ thịt phát triển, sức mạnh kinh người. Hai giống rắn này đấu với nhau nhất định là một trận ác chiến.
Sau khi quan sát một hồi, rắn hổ mang chúa tấn công trước, tốc độ như sấm sét vút đến chỗ mãng xà. Mãng xà suýt nữa không tránh kịp, thân mình uốn éo rồi quấn lấy rắn hổ mang chúa, dùng sức nặng kìm kẹp hổ mang chúa, bắt đầu quá trình lăn lộn đấu đá.
Trì Sính không nói một tiếng, ánh mắt bình lặng như hồ nước sâu, nhìn không ra cảm xúc.
Úi chà, mẹ nó!
Một người đứng sau lưng Trì Sính suýt soa một tiếng, mãng xà chịu đòn, bị rắn hổ mang chúa cắn một phát, suýt nữa bị cắn ngay chỗ bảy tấc. Rắn hổ mang chúa có hàm răng ngắn, mãng xà da dày thịt thô, trong người lại có huyết thanh kháng độc, không đến mức bị độc chết ngay lập tức. Mãng xà bị cắn xong liền nổi giận, điên cuồng phản kích, hung tợn cắn rắn hổ mang chúa một phát, muốn dỡ xương sống...
Trên mặt Quách Thành Vũ vẫn là nụ cười không rõ.
Trì Sính bình tĩnh đút tay vào túi, bên trong có một con rắn cưng nhỏ chỉ bằng ngón tay cái, nó đang uốn éo làm nũng bán manh. Chạm vào thân thể mát lạnh của nó, Trì Sính cảm thấy thoải mái vô cùng.