Sáng thứ bảy, Trì Sính và Cương Tử cùng đến ngoại ô mua thức ăn cho rắn. Trên đường về gặp phải vụ tai nạn giao thông, cả con đường cao tốc ùn tắc nghiêm trọng, xe hơi trên đường một tấc cũng khó đi. Trì Sính tháo thắt lưng da trên eo xuống, chốc chốc lại quất lên tay mình, phát ra tiếng bốp bốp thanh thúy.
Cương Tử theo bên cạnh Trì Sính đã nhiều năm như thế, trên cơ bản có thể đoán được cảm xúc ẩn giấu sau tất cả động tác của hắn, chẳng hạn như chơi thắt lưng, nói rõ hiện tại hắn đang ngứa tay.
Cậu ta không thỏa mãn được cậu? Cương Tử hỏi.
Ánh nhìn sắc bén của Trì Sính bắn ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói tràn đầy hơi thở phái mạnh hùng hồn: Có thể thỏa mãn, chỉ là tay tôi ngứa mà thôi.
Cương Tử tự nhiên hiểu rõ, cái gọi là ngứa tay của Trì Sính, chính là sở thích ngược người khác.
Cậu có từng đưa ra yêu cầu về mặt này với cậu ta chưa? Hoặc cậu có thể vào lúc cậu ta hưng trí, chậm rãi dẫn dụ cậu ta tiếp nhận phương thức này. Thật ra tôi cảm thấy trong số những đối tượng mà cậu từng qua lại, tính ra điều kiện thân thể của cậu ta là rất tốt. Hơn nữa tính cách ương ngạnh, kiên cường cứng cỏi, năng lực chịu đả kích mạnh.
Cương Tử nói nhiều như thế, Trì Sính chỉ đáp lại bốn chữ.
Không xuống tay được.
Tuy từ khi Trì Sính và Ngô Sở Úy sống cùng nhau, Cương Tử đã không ít lần bất ngờ , nhưng hình tượng của Trì Sính từ tên ác ôn thích ngược chớp mắt chuyển thành người đàn ông năm tốt, hắn vẫn cảm thấy khó mà thích ứng cho nổi.
Tại sao không xuống tay được? Cương Tử lại hỏi.
Đáp án mà Trì Sính đưa ra càng khiến hắn bất ngờ.
Chắc chắn cậu ấy sẽ khóc.
Cương Tử câm nín, ai với cậu vào lúc đó mà không phải khóc la tru tréo? Sao nước mắt của cậu ta lại đáng giá như thế chứ?
Thế này đi. Cương Tử nghĩ ra một chủ ý, Hôm nào đó cậu ta chọc lửa cậu rồi, cậu liền nhân cơ hội đó ngược dữ một bữa, sướng cũng sướng rồi, tức giận cũng được trút ra, chuyện rất tốt mà.
Không ngờ, Trì Sính lại nói: Cậu ấy rất nghe lời, không có lửa mà trút.
Cậu ta nghe lời? Cương Tử thầm phun một câu, là cậu ta nghe lời hay là cậu luôn dội nước lên người mình?
Vậy thì tạo hục hặc đi, chế tạo cơ hội để cậu ta làm chuyện xấu. Cương Tử nói.
Ánh mắt sắc như lưỡi dao của Trì Sính chuyển sang Cương Tử, hỏi: Chế tạo thế nào?
Cương Tử nói: Tìm một cô gái dụ dỗ cậu ta, cậu lại ra bắt gian.
Một tiếng bốp vang vọng, thuận theo cửa sổ vang đến dưới gầm cầu, khiến hai chàng đang tiểu bậy bị dọa cho đại điểu run run.
Trì Sính, Chuyện này nếu thành, tôi ngược cậu đầu tiên.
Gân cổ của Cương Tử nổi lên, mặt mũi vặn vẹo dữ tợn, roi này quất xuống, hơn nửa chân đều nóng rát.
Lại kẹt xe hơn nửa tiếng, Cương Tử nói với Trì Sính: Nếu không chúng ta cũng xuống dưới giải quyết đi? Nhìn kiểu này sẽ không khai thông mau được đâu.
Trì Sính cũng có ý này, thế là hai người cùng xuống xe.
Tìm một mảnh đất trống, bắt đầu giải quyết như chốn không người.
Cương Tử không cố ý nhìn trộm Trì Sính, thực sự là do động tác của Trì Sính quá mức lưu loát, hắn ở đây vừa mới cởi từng tầng quần ra, bên kia Trì Sính đã sắp giải quyết xong rồi. Liếc mắt nhìn qua, Trì Sính đã thu điểu, nút quần lông cừu thì vẫn cứ phanh ra ngang nhiên, trực tiếp kéo khóa bên ngoài luôn.
Cương Tử gian khổ mở miệng: Tôi nói này, còn chưa cài nút đó.
Trì Sính hoàn toàn không để ý đến hắn, thắt lưng quất bốp một cái, toàn thân tràn đầy khí thế ngang nhiên.
Không cần, làm vậy tiểu tiện hơn.
Nói xong, bỏ lại Cương Tử đang há họng trợn mắt, đi thẳng về xe.
Cả buổi chiều, Ngô Sở Úy đều chôn mình trong phòng tập thể thao.
Về đến công ty, hơi nóng trên người còn chưa tan, cởi áo khoác, lộ ra lớp áo bên trong. Cơ thịt trên cánh tay cộm lên tạo thành đường cong xinh đẹp, rãnh ngực như ẩn như hiện, bụng thẳng tắp chắc nịch, thân hình vô cùng tiêu chuẩn.
Thư ký bên cạnh trừng mắt nhìn y nửa ngày, mặt hiện lên một rặn hồng.
Ngô Sở Úy cố ý trêu chọc: Thân hình anh đây thế nào?
Thư ký cười thẹn thùng: Rất cường tráng.
Ngô Sở Úy rất thỏa mãn với đáp án này, cũng tràn đầy mong đợi với hoạt động thể lực buổi tối.
Thư ký lại hiếu kỳ hỏi y: Tổng giám đốc Ngô, hôm nay sao anh ở trong phòng tập thể thao lâu như vậy?
Ngô Sở Úy thoải mái vui vẻ nói: Tối nay có một nhiệm vụ lớn, tôi phải chuẩn bị thể lực đầy đủ. Nói xong lại lắc lắc cổ tay linh hoạt, âm vang rắc rắc.
Tan ca rồi, Ngô Sở Úy không vội về nhà, mà đến phòng khám.
Khương Tiểu Soái đang khóa cửa chuẩn bị đi.
Ngô Sở Úy huýt sáo: Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái dại ra: Sao cậu đến đây?
Ngô Sở Úy chưa xuống xe, chỉ mở cửa sổ, vênh váo nói với Khương Tiểu Soái: Tối nay gia phải giải quyết Trì Sính, đợi tin tức tốt của gia đi! Lúc đó sẽ ghi lại cho anh, để anh có thể chiêm ngưỡng phong thái của gia.
Khương Tiểu Soái trừ cười vẫn là cười.
Ngô Sở Úy không nói thêm câu dư thừa nào, đạp chân ga, anh khí hiên ngang lên đường.
Suốt đường ngâm nga, trong đầu hiện lên một bức xuân cung đồ, cái mông cường tráng của Trì Sính, cũng sắp bị cái pín nhỏ cứng cỏi của mình chinh phục rồi, vừa nghĩ đến cảnh tượng Trì Sính uốn éo rên rỉ dưới người, Ngô Sở Úy liền vui không kìm được! Kính chiếu hậu sắp không chứa nổi cái miệng há rộng của y.
Nhưng, còn một phương diện, Ngô Sở Úy vẫn lấy làm lo lắng.
Đó chính là thời gian kéo dài.
Giống như mỗi lần kịch chiến , Ngô Sở Úy đều bắn nhanh hơn Trì Sính nhiều, gặp bữa nào Trì Sính tinh trùng tràn trề, đến một lần có thể khiến Ngô Sở Úy sướng ba lần. Như vậy không được đâu! Lỡ đâu bên này y bắn rồi, người ta còn chưa đến, vậy cũng thật mất mặt.
Nghĩ thế, Ngô Sở Úy lại giảm tốc độ xe.
Đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ở không xa có một cửa hàng chuyên bán đồ dùng người lớn, tim Ngô Sở Úy đập gia tốc, lo sợ nhìn quanh, xác định không có ai chú ý, mới chậm rãi lái xe về phía đó.
Sau khi nói rõ mục đích, bà chủ đưa cho y một hộp thuốc.
Uống nó trước khi làm một tiếng, buổi tối ba bốn lần không vấn đề, hiệu quả kéo dài cũng rất tuyệt.
Ngô Sở Úy trả tiền xong vừa muốn ra ngoài, bà chủ lại gọi y lại, giao cho một cái hộp nhỏ, bên trong chứa là nội y tình thú kiểu nữ.
Khách hàng mới mua một tặng một.
Ngô Sở Úy uyển chuyển cự tuyệt: Cái này thật sự không dùng đến.
Bà chủ đặc biệt tinh, xoay người lấy ra một cái nội y tình thú kiểu nam trong thùng, đổi với cái trên tay Ngô Sở Úy, còn đưa cho y một tấm danh thiếp.
Sau này hãy thường ghé thăm.
Lên xe rồi, tim Ngô Sở Úy vẫn đập nhanh, lần đầu làm chuyện này, có cảm giác mang tội sâu sắc.
Phải nói y cũng là một người đàn ông bình thường, tuy rằng thời gian kéo dài không bằng Trì Sính, nhưng so với đàn ông bình thường thì hoàn toàn đủ tư cách, sao lại lưu lạc đến mức độ phải dùng thứ này chứ? Nhìn chữ liệt dương trên hộp thuốc, trong lòng Ngô Sở Úy thật sự rất bất bình!
Sao Trì Sính có thể kéo dài dữ vậy? Sao có thể đến nhiều lần như thế? Sao có thể giữ vững uy phong như thế sau khi sử dụng không chút tiết chế nhiều năm? Rất rõ ràng! Chắc chắn hắn dùng thuốc! Không dùng thuốc có thể đạt đến cảnh giới đó sao? Tôi làm sao tin nổi chứ?
Trước khi xuống xe, Cương Tử hỏi Trì Sính: Tối nay là tiệc sinh nhật của Lưu công tử, thư mời đã gửi đến rồi, cậu có đi không?
Trì Sính liếc mắt nhìn bên ngoài, không biết đang nghĩ gì, khóe môi hiện lên nụ cười không dễ phát hiện.
Cương Tử nhẹ ho một tiếng: Trì Sính!
Lúc này Trì Sính mới chuyển mắt qua, hỏi: Sao?
Cương Tử ném thư mời lên chân Trì Sính, lặp lại lần nữa.
Tiệc sinh nhật của Lưu công tử, chín giờ tối nay.
Trì Sính mở ra nhìn, không nói gì.
Cương Tử không khỏi cảm khái: Năm ngoái chơi rất high a! Đến hôm nay tôi vẫn còn nhớ Tôn thiên kim cười không lộ răng đó, đến cuối cùng bị chơi đến mức tiểu trước mặt mọi người. Cái màn tạp giao đó, khiến tôi mấy đêm liền toàn mơ thấy mông trắng trắng. Nghe nói năm nay lại có thêm không ít tiết mục mới, Lưu công tử đặc biệt thích giở trò, nhưng cậu có thể đi giải buồn, thuận tiện bài trừ độc khí trên người.
Không đi.
Hai chữ dứt khoát gọn gàng.
Không phải đặc biệt muốn chứng minh cái gì, mà là thật sự không hứng thú.
Trì Sính ném thư mời đó lại cho Cương Tử, nói: Cậu đi, trông chừng Quách tử chút, năm ngoái cậu ta dùng thuốc ngủ quá liều, tên họ Lưu đó không có lòng tốt gì.
Cương Tử gật đầu, Tôi biết rồi.
Chín giờ tối, Cương Tử đúng giờ đến khách sạn tổ chức tiệc, vừa xuống xe, đã thấy Lý Vượng đứng gần đó gọi điện thoại. Cố ý liếc mắt nhìn xung quanh một lát, không thấy Quách Thành Vũ.
Cương Tử và Lý Vượng cũng đã quen biết rất lâu, Trì Sính và Quách Thành Vũ âm thầm đấu đá, nhưng hai người họ không có thù hận gì thực chất. Gặp mặt cũng là nên chào thì chào, nên nói thì nói, thỉnh thoảng cùng uống rượu, quan hệ coi như không tồi.
Trì Sính đâu? Lý Vượng mở miệng trước.
Cương Tử nói thẳng: Không đến.
Lý Vượng lập tức trưng ra vẻ mặt nghẹn khuất, Sớm biết cậu ta không đến, tôi sẽ không đi.
Cương Tử nghi ngờ, Cậu ta đến hay không có liên quan gì đến cậu? Quách Thành Vũ đâu? Cậu ta không đi cùng với cậu sao?
Lý Vượng nói: Cậu ta cũng không đến.
Cương Tử cũng thầm nói một câu, sớm biết cậu ta không đến, tôi cũng không đến.
Hỏi: Tại sao cậu ta không đến?
Lý Vượng nói: Làm sao tôi biết? Tại sao Trì Sính không đến?
Hỏi: Làm sao tôi biết?
Lại hỏi: Cậu đến làm gì?
Lý Vượng nói: Tôi nói rồi cậu đừng nói lại cho Trì Sính, Quách tử bảo tôi qua trông chừng, cậu ta sợ Trì Sính dùng thuốc quá liều, cậu thì sao? Sao cậu lại đến?
Lại đáp: Tôi nói rồi cậu cũng đừng nói lại cho Quách Thành Vũ, Trì Sính bảo tôi qua trông chừng, cậu ta sợ Quách Thành Vũ dùng thuốc quá liều.
Sau năm giây yên tĩnh, hai người đồng loạt kêu lên.