Nghịch Tập

Chương 124 - Cuộc Sống Tính Toán Tỉ Mỉ

Trước Sau

break


Mấy hôm nay gió lớn nhiệt độ giảm, phòng khám của Khương Tiểu Soái lại chen đầy người bệnh, bận rộn một buổi sáng, vừa mới ngồi xuống uống miếng nước, lại có một giọng nói vang lên sau lưng.

Bác sĩ Khương.

Khương Tiểu Soái đặt ly nước xuống, theo thói quen đáp lời: Chỗ nào không thoải...

Đợi khi nhìn rõ người sau lưng, bất giác mài răng, lại nhìn cách ăn mặc của y, tây trang giày da, cổ áo ủi phẳng lì, tóc cắt sạch sẽ gọn gàng... không khỏi nắm chặt tay, trêu chọc: Tổng giám đốc Ngô đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa thật là thất kính!

Ngô Sở Úy cười lớn đầy sảng khoái, nhéo mạnh lên mặt Khương Tiểu Soái.

Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi thế? Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy chỉ bên ngoài, nói: Khu 48 sửa đường, đèn giao thông đều đổi thành đèn tín hiệu LED, công ty chúng tôi nhận hạng mục này. Mấy hôm nay nhân viên đang tiến hành thăm dò khảo sát ở vùng này, tôi đến giám sát công việc của họ, cũng thuận đường ghé thăm anh.

Khương Tiểu Soái cười chọt một cái vào bụng Ngô Sở Úy, Công trình chính phủ cũng có thể lấy dược, năng lực không nhỏ nha!

Ngô Sở Úy vẻ mặt nghiêm túc nói; Đây là kết quả toàn thể nhân viên công ty đồng tâm nỗ lực.

Khương Tiểu Soái cười gằn: Là công lao của một mình Trì đội trưởng đúng không?

Ai nói hả? Ngô Sở Úy kiên quyết phủ nhận, Anh ta đã không còn đi làm ở cục giao thông nữa, điều đến cục tài chính rồi.

Cục giao thông thì có ý nghĩa gì đâu? Tiền đồ phát triển ở cục tài chính tốt hơn nhiều. Người ta nhất định là vì hạng mục này, mới khổ sở chịu đựng đến hôm nay mới điều nhậm. Trước tiên phải lót đường trải phẳng cho cậu rồi, sau đó mới đến cục tài chính tìm một chức quan, cung cấp điều kiện chính sách tốt đẹp cho con đường phát triển lớn mạnh của công ty cậu. Anh ta chắc là dự tính như thế đi?

Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng, Anh cũng xem trọng tôi quá rồi đó, anh ta muốn điều nhậm chỉ là chuyện nói một câu, làm gì phải nghĩ nhiều như thế? Nếu thật sự suy nghĩ cũng sẽ không ưu tiên suy nghĩ cho tôi, chắc chắn là cho đàn rắn đó, tính ra anh ta cũng tỉnh ngộ rồi, không có địa vị xã hội ổn định, thì không cách nào xây dựng hoàn cảnh sinh hoạt an toàn thoải mái cho đàn con.

Khương Tiểu Soái cười tinh quái, Xem cậu chua loét rồi kìa.

Ngô Sở Úy cứng miệng, Tôi có gì phải chua chứ? Tôi hận không thể khiến anh ta ngày ngày đến chỗ đàn rắn đó, tốt nhất là ngủ trong ổ rắn luôn, bớt trở về gây phiền cho người ta.

Ờ, đúng rồi. Khương Tiểu Soái nhớ ra một chuyện, Rốt cuộc cậu có thẳng thắn với anh ta chưa?

Nói đến chuyện này, khóe mắt Ngô Sở Úy cũng mang thêm mấy phần rầu rĩ.

Hôm đó vốn muốn nói rồi, kết quả anh ta bỏ một liều thuốc mãnh liệt cho tôi, còn chưa mở miệng đã tha thứ luôn rồi. Sau đó tôi nghĩ lại, bỏ đi, cứ để như thế, tôi đã tiêu hủy tất cả những thứ có liên quan đến tôi và Nhạc Duyệt rồi. Tôi và Trì Sính không sinh sống trong cùng một thế giới, người chúng tôi quen biết cũng cách nhau xa lắc xa lơ, không ai sẽ vạch trần chuyện của hai chúng tôi với Trì Sính đâu.

Vậy Nhạc Duyệt thì sao? Khương Tiểu Soái nhắc nhở, Lỡ đâu cô ta muốn báo thù cậu thì sao?

Ngô Sở Úy lắc đầu, Sẽ không đâu, cô ta nhất định cho rằng Trì Sính đã biết rõ, cố ý thay tôi đả kích báo thù cô ta. Cũng như lúc trước tôi cảm thấy Trì Sính đã biết rõ mọi chuyện rồi đó.

Khương Tiểu Soái nghĩ lại thấy cũng có lý, Nếu có thể che giấu, thì đành phải mạo hiểm thôi, tương lai tình cảm của hai cậu ổn định rồi, nói không chừng hôm nào chuyện phiếm sẽ nói chuyện này ra luôn.

Tôi cũng nghĩ thế.

Lại một bệnh nhân đến khám, Khương Tiểu Soái qua khám bệnh, Ngô Sở Úy ngồi trên ghế uống nước, vừa uống nước vừa đánh giá Khương Tiểu Soái, y cảm thấy Khương Tiểu Soái gầy đi, hồi mùa hè mặc áo blouse đó còn rất hợp người, kết quả hiện tại vào đông, quần áo dày thêm, nhưng áo blouse lại trở nên rộng thùng thình.

Kê đơn cho người bệnh xong, Khương Tiểu Soái lại trở về ngồi.

Ngô Sở Úy hỏi hắn; Anh và Quách tử rốt cuộc ra sao rồi?'

Cứ vậy thôi. Khương Tiểu Soái lấp lửng.

Ngô Sở Úy rất nôn nóng, Không phải anh còn cho rằng Quách tử thích Trì Sính chứ?

Khó khăn lắm mới gặp nhau, chúng ta đừng nói những chuyện mất hứng này nữa được không? Khương Tiểu Soái dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Ngô Sở Úy, Kể lại cuộc sống hạnh phúc của cậu đi.

Ngô Sở Úy lộ vẻ khốn quẫn, Tôi có gì mà hạnh phúc chứ?

Ngài mở công ty lớn, được cậu ấm bảo hộ, không thiếu tiền, không thiếu tình yêu, còn muốn thế nào nữa?

Ngô Sở Úy nói: Tôi muốn một người vợ.

Khương Tiểu Soái bật cười, Cậu được lắm! Cho cậu một người vợ tôi cũng không biết để làm gì! Với cái cây phía trước của cậu, bỏ phế lâu như thế, đã sắp mọc mốc luôn rồi.

Tổng giám đốc Ngô trước khi vào cửa còn trầm ổn độ lượng, vừa nghe câu này lập tức xù lông.

Ai nói hả? Lão nhị của tôi vẫn luôn sinh long hoạt hổ! Gần đây tôi đang cố gắng rèn luyện thân thể, tranh thủ sớm ngày lấy được Trì Sính. Nói rất trịnh trọng mạnh mẽ.

Khương Tiểu Soái cũng không đả kích lòng tự tôn của Ngô Sở Úy, trực tiếp mỉm cười cho qua.

Hai người đang nói chuyện, một số điện thoại lạ gọi đến di động của Ngô Sở Úy, tiếp máy thì quả thật là Trì Sính.

Tôi đang ở ngoài làm việc, di động đứng máy rồi, nạp chút phí cho tôi đi.

Căm hận cúp máy, Ngô Sở Úy ra vẻ tức giận.

Khương Tiểu Soái hỏi: Chuyện gì đó?

Anh nói người này có phải cố ý không? Vừa ra khỏi cửa đã đứng máy, trong túi còn không mang tiền, mỗi lần đều bảo tôi nạp cho anh ta, tìm cách moi tiền từ tôi.

Khương Tiểu Soái nhe miệng cười, Trả phí điện thoại có thể tốn của cậu bao nhiêu hả? Đường đường một tổng giám đốc, mỗi ngày thu vào mấy trăm ngàn, còn tính toán chút ít tiền này? Lại nói, Trì Sính là người trong ổ chăn của cậu, hai người còn phải tính toán rõ ràng thế sao?

Nói đến chuyện này, Ngô Sở Úy càng nổi giận.

Ban đầu hai chúng tôi quả thật không tính toán rõ ràng như thế, sau đó tôi phát hiện cứ thế là không được, làm vậy tôi toàn chịu thiệt. Cứ nói chuyện mua cơm đi, khi đến phiên anh ta mua cơm, anh ta nhét vài miếng qua loa là xong, đến phiên tôi mua cơm, anh ta ăn không biết ngừng.

Còn tháng trước nữa, anh ta lấy di động nạp đầy của tôi dùng sạch cũng không cho tôi biết, hại lưu lượng của tôi vượt mức, bị trừ bao nhiêu tiền.

Phụt... Khương Tiểu Soái phun nước trong miệng ra, Chỉ chút ít lưu lượng đó, cậu cũng có thể lấy ra nói hả?

Ngô Sở Úy tức muốn chết, Căn bản không phải là chuyện tiền hay không tiền, mà là vấn đề thái độ của người này. Anh ta nhất định là cố ý! Khi ở nhà, biết tiền điện thoại không còn nhiều, cố ý không nạp, nhất định đợi điện thoại thiếu tiền rồi thì bảo tôi nạp. Hơn nữa bình thường ra ngoài đều mang theo túi tiền, đến khi di động thiếu tiền thì lại tay không mà đi.

Khương Tiểu Soái là sư phụ, nghe đồ đệ chỉ trích huyết lệ như thế, không chỉ không có một chút đồng tình, mà còn trộm vui.

Ngô Sở Úy lại nói: Tháng trước anh ta mua cho tôi một bộ nội y giữ ấm, tôi không đáp lại cho anh ta chút gì đó, trong lòng anh ta liền không cân bằng. Tháng này cứ cách năm ba hôm là ở trước mặt tôi bày cái quần lông đó ra, vừa nói bị rút nước, vừa nói bị đổ lông, thật ra cái chất liệu quần đó của anh ta rất tốt, độ lớn lại thích hợp, anh ta đang cố ý đàn áp tôi, ép buộc tôi phải tiêu tiền cho anh ta.

Từ tận đáy lòng Khương Tiểu Soái cảm thấy, nếu chuyện này xảy ra trên người đàn ông khác, khẳng định là sẽ bị người ta ghét. Nhưng một khi xảy ra trên người Trì Sính, thì sao lại manh như thế chứ?

Vậy cậu có tặng anh ta một cái không? Khương Tiểu Soái cố ý hỏi.

Ngô Sở Úy sầm mặt, Không tặng, nếu không anh ta lại quen cái tật xấu đó!

Khương Tiểu Soái lại cười, Vậy cậu luôn nộp phí điện thoại cho người ta đúng không? Nếu người ta ở bên ngoài bị dụ đi mất, cậu đi đâu tìm?

Cho người dụ đi mất càng tốt!

Tuy là nói thế, nhưng Ngô Sở Úy vẫn mở miệng nhờ Khương Tiểu Soái lên mạng nạp tiền.

Nạp bao nhiêu? Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy hất cằm, Trước xem thử nợ bao nhiêu đi.

Khương Tiểu Soái nhấn số tài khoản của Trì Sính, tra xem số dư, hiển thị thiếu 29.3.

Ngô Sở Úy nghĩ cũng không nghĩ đáp: Nạp 30.

Khương Tiểu Soái sợ hãi, Cậu nạp 30? Dư ra chỉ có 7 hào, gửi tin nhắn xong cũng hết luôn!

Ngô Sở Úy nghĩ nghĩ, nói: Vậy nạp thêm 4.9 đi.

Khương Tiểu Soái suýt nữa trượt khỏi ghế, Tôi nói này... cậu làm gì phải tính toán chuẩn xác như thế hả? Cho dù không nạp một trăm hai trăm, ít nhất cậu gom cho đủ số đi? Không thể mười tệ, thì năm tệ cũng được mà?

Bốn tệ chín. Ngô Sở Úy kiên quyết con số này.

Khương Tiểu Soái khó hiểu, Sao cậu kiên quyết chọn số này vậy?

Anh ta gọi đi một hào được hai phút, nhận cuộc gọi thì miễn phí, anh ta chưa từng gửi tin nhắn, trên cơ bản chỉ gọi điện nói chuyện với tôi. Hai chúng tôi nhiều nhất chỉ nói chuyện ba mươi phút, một hào hai phút, nhiều nhất là ba tệ sáu. Anh ta nói chuyện với người khác, chưa từng vượt quá một phút, bốn tệ chín trừ cho ba tệ sáu còn lại một tệ ba, lại thêm bảy hào còn dư trước đó chính là hai tệ, hai tệ này đủ cho anh ta nói chuyện chính sự, nếu anh ta chuyện phiếm với người khác, đứng máy đáng đời!

Khương Tiểu Soái dùng ánh mắt sùng bái nhìn Ngô Sở Úy, hắn cảm thấy, Ngô Sở Úy đã thành tinh rồi!

...

Từ chỗ Khương Tiểu Soái đi ra, Ngô Sở Úy lại cùng nhân viên đến nơi khác.

Trên đường đi qua một cửa hàng, Ngô Sở Úy đứng bên ngoài do dự rất lâu, vẫn bước vào.

Vào rồi đi thẳng đến quầy hàng chuyên bán nội y của phái nam, chọn lựa mấy hãng, không phải quá mắc thì là quá mắc. Chọn tới chọn lui, cuối cùng còn lại một hãng cuối cùng, nếu còn không thích hợp nữa thì không mua.

Kết quả, giá cả giống hệt mấy hãng trước, hàm lượng lông cừu cao, không thấp hơn hai ngàn tệ. Hàm lượng lông cừu thấp, Ngô Sở Úy lại sợ mặc không ấm.

Vừa định đi, đột nhiên thấy quầy giá đặc biệt ở trước cửa.

Quần lông cừu ở đây đều là hàng không đủ size, là lông cừu thuần chất, hàm lượng cao đến 98%, giá gốc là ba bốn ngàn, hiện tại giá đồng loạt 799 một cái, là lần ưu đãi cao nhất từ lúc mở tiệm đến nay.

Ngô Sở Úy chọn lựa trong số đó, dường như kích cỡ đều rất nhỏ, với thể hình hung hãn của Trì Sính, khẳng định nhét không vô. Lục tìm mãi đến dưới cùng, cuối cùng cũng tìm được cái số lớn.

Cũng không biết có thể mặc vào hay không... Ngô Sở Úy lẩm bẩm.

Nhân viên hỏi: Ngài muốn mua cho mình hay tặng người khác?

Tặng người khác. Ngô Sở Úy nói.

Nhân viên lại hỏi: Vậy anh ta cao bao nhiêu nặng bao nhiêu?

Ngô Sở Úy nói lấp lửng: Cao một mét tám mươi lăm? Tám bảy? Cân nặng ít nhất cũng tám chục kg đi... dù sao rất hùng dũng.

Nhân viên cân nhắc một chút, nói: Vậy thì size này cũng tầm tầm rồi, hơi chật một chút cũng không sao, quần này độ đàn hồi cao, có mập hơn cũng mặc được.

Ngô Sở Úy không mấy tin tưởng, lại hỏi một câu.

Vậy nếu không vừa, có thể trả không?

Nhân viên lộ vẻ áy náy, Xin lỗi, hàng giảm giá không thể đổi trả, nếu là vấn đề chất lượng, có thể đem đến sửa chữa.

Vậy à...

Ngô Sở Úy do dự một chút, thực sự không chống đỡ nổi cám dỗ của giảm giá, nên vẫn bỏ tiền mua.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc