Xét thấy mông của Ngô Sở Úy hồi phục tốt đẹp, Trì Sính thả lỏng trông chừng với y, chuyện nằm ngoài sinh hoạt riêng tư không can thiệp vào một bước, chỉ cần sau khi tan ca đúng giờ về nhà là được.
Như thế, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhõm, cho dù lại bị Khương Tiểu Soái bắt tại trận, còn ở trạng thái khó chịu nổi như thế, nhưng Ngô Sở Úy cũng không muốn tránh né nữa. Vì thực sự đã quá lâu không nói chuyện với Khương Tiểu Soái rồi, tâm trạng cấp bách muốn được găp mặt hắn đã xua tan tất cả lúng túng và hiểu lầm.
Gặp nhiều trắc trở, nghe ngóng mọi nơi, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng tìm được Khương Tiểu Soái.
Trong nhà ăn tại câu lạc bộ tư nhân của Quách Thành Vũ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, có thể giảm bớt rất nhiều lúng túng.
Anh vẫn luôn ở đây sao? Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái bất đắc dĩ: Không ở đây thì còn có thể đi đâu? Ra ngoài đợi vị đó nhà cậu xẻo tôi thành bã à?
Tôi đã cùng với anh ta rồi, anh ta chắc sẽ không làm gì anh đi?
Cái đó ai mà biết? Khương Tiểu Soái dùng muỗng khuấy khuấy canh trong chén, Quách Thành Vũ mẹ nó thật quá đen! Nếu không phải do cái đồ cào phân Quách Thành Vũ đó, tôi cũng không đến mức phải ngồi xổm trên hố xí như bây giờ.
Ngô Sở Úy ho nhẹ một tiếng, Ví von của anh không mấy thích hợp thì phải, chúng ta đang ăn cơm đó.
Có cái gì đâu? Khương Tiểu Soái gõ dĩa, Đồ ăn của chúng ta xanh xanh đỏ đỏ, cậu còn có thể liên tưởng được đến đâu?
Ngô Sở Úy: Tôi mù màu.
Khương Tiểu Soái: ...
Ngô Sở Úy cũng không tính toán với hắn, trực tiếp hỏi: Quách tử lừa anh thế nào?
Nếu không phải anh ta giấu tin cậu ở cùng Trì Sính, tôi cần phải trốn ở đây mãi sao? Tôi cần phải nửa đêm canh ba lén về phòng khám còn đụng phải hai người cậu sao? Tôi cần phải chạy về gõ cửa phòng ngủ của anh ta sau đó lại... Khương Tiểu Soái không nói tiếp nữa.
Ngô Sở Úy rất không lý giải, Anh tinh như thế, không đến mức bị Quách tử lừa đi? Anh ta nói gì anh cũng tin? Tại sao anh không mở máy gọi điện cho tôi? Anh liên hệ với tôi sớm một chút, thì còn xảy ra chuyện này được sao?
Khương Tiểu Soái rất không khí thế nói: Trì Sính bắt tôi trong vòng năm ngày phải giải quyết được cậu, tôi chỉ có thể gạt lương tâm sang một bên để tính kế cậu. Kết quả hai cậu không thành, chuyện lại bại lộ, tôi làm sao dám liên lạc với cậu chứ?
Trì Sính bảo anh trong vòng năm ngày phải giải quyết được tôi? Ngô Sở Úy lặp lại từng chữ trong lời của Khương Tiểu Soái.
Căn phòng lập tức chìm vào yên tĩnh.
Mấy phút sau, Khương Tiểu Soái đánh bạo hỏi một câu: Hóa ra cậu không biết à?
Mặt Ngô Sở Úy trầm xuống, Ai nói với anh là tôi biết?
Ngũ quan của Khương Tiểu Soái xoắn cả vào nhau, ai cho hắn biết? Trừ tên Quách Thành Vũ âm độc nham hiểm, miệng toàn dối trá đó ra, còn có thể là ai? Hắn nhất định đã đoán được mình và Ngô Sở Úy sẽ nói đến chuyện này, nhất định đoán được mình sẽ nói hớ, tiếp tục tạo nên đủ loại hiểu lầm. Cuối cùng khiến cho bạn bè thân nhân rời bỏ mình, không còn nơi để đi, phải triệt để nương tựa vào hắn.
Thật ra, Quách Thành Vũ người ta hôm đó ở trên xe đã từng ám thị qua rồi, chỉ là do cung phản xạ của đồ đệ hắn quá dài, vẫn cứ vòng vòng cho đến sau khi hắn không đánh mà khai mới đi đến được điểm cuối.
Quả nhiên, Ngô Sở Úy ném dĩa cơm trong tay lên bàn, phát ra một tiếng binh bực bội.
Rốt cuộc là chuyện gì hả?
Dù trong lòng Khương Tiểu Soái có tức giận, cũng phải dỗ dành vị gia này trước, vốn cho rằng hai người gặp mặt rồi, hiểu lầm sẽ xóa bỏ. Nào ngờ còn có một quả bom hẹn giờ chôn ở đây, hắn cứ thế sẽ bị nổ cho tan theo mây khối, ngay cả chút bã xương cũng không còn.
Đại Úy à, cậu nghe tôi nói...
Khương Tiểu Soái kéo tay Ngô Sở Úy, thành thành thật thật khai hết chuyện ra, trong đó đoạn Trì Sính uy hiếp hắn thì cố ý khuếch đại thêm mấy phần, để giành được sự đồng tình của Ngô Sở Úy.
Đến lúc này, Ngô Sở Úy mới hiểu ra, Trì Sính trăm phương ngàn kế ngăn cản y và Khương Tiểu Soái gặp mặt, không phải vì ghen tuông, mà sợ những chuyện thiếu đạo đức hắn làm bị vạch trần.
Đại Úy. Khương Tiểu Soái cẩn thận hỏi: Có phải cậu rất hận tôi không?
Hận thì không đến nỗi, dù sao anh cũng là bị bức ép không còn cách nào, đổi lại là tôi tôi cũng không thể chống đỡ nổi. Ngô Sở Úy chợt chuyển giọng, Mẹ nó tôi chính là hối hận đó! Sao tôi lại dễ dàng trúng chiêu như vậy chứ?
Nói đến cái này Khương Tiểu Soái không thể không thừa nhận, Trong chuyện này phân lượng của chúng ta chỉ như cái dầu cháo quẩy nhỏ, Trì Sính tuyệt đối là dầu cháo quẩy lớn, Quách Thành Vũ mẹ nó là bánh chiên loại lớn luôn!
Bỏ đi, đến lúc này rồi có tranh luận ai đúng ai sai cũng không còn ý nghĩa, lúc trước tôi tính kế dụ anh ta mắc câu, hiện tại anh ta tính ngược lại tôi, hai chúng tôi coi như hòa rồi.
Khương Tiểu Soái hơi bất ngờ, Ý của cậu là cậu không định truy cứu chuyện này nữa?
Truy cứu! Tại sao không truy cứu? Ngô Sở Úy trừng mắt, Tôi có thể nhân cơ hội này nói rõ mục đích lúc trước tôi tiếp cận anh ta, như vậy, anh ta có hổ thẹn, tôi thì đã nhận sai, hai chúng tôi không phải sẽ sạch đều sao?
Ngô Sở Úy nói thế, Khương Tiểu Soái cũng thấy mắt sáng lên.
Đúng đó! Sao tôi không nghĩ đến chứ? Đây quả thật là một cơ hội rất tốt! Tiêu trừ tâm bệnh này rồi, cậu sẽ không còn nỗi lo về sau rồi.
Ngô Sở Úy cười cười, tiếp tục ăn cơm.
Khương Tiểu Soái kéo dĩa rau trong mâm, con mắt lại bắt đầu xoay chuyển.
Thân thể không tồi chứ.
Ngô Sở Úy không hiểu, Sao đột nhiên nói đến chuyện này?
Mắt Khương Tiểu Soái lộ tà quang: Tối hôm đó... gánh vác thể lực lớn như thế, hiện tại còn có thể tràn đầy tinh lực nói chuyện với tôi, không đơn giản nha!
Ngô Sở Úy gian nan nuốt thức ăn trong miệng, mở miệng nói: Hiện tại tôi liền hối hận một chuyện, hôm đó tôi đến câu lạc bộ khiêu vũ, sao lại giành anh ta trước mặt mọi người chứ? Nếu tôi để anh ta chơi ở đó thì tốt biết bao, cũng không đến mức phải... Nói đến chuyện này Ngô Sở Úy liền rớt nước mắt chua xót.
Khương Tiểu Soái không có chút đồng cảm nào, còn xấu xa đùa cợt Ngô Sở Úy.
Tôi nói này, tôi thấy hôm đó cậu rất sướng mà!
Ngô Sở Úy lập tức mắc nghẹn, mất nửa ngày mới rặn ra được một câu.
Lúc đó thì rất sướng, sang hôm sau thì chịu tội đó! Anh không biết đâu, mông cứ như bị lửa đốt... Nói được một nửa thì nghẹn lại, À, đúng, anh chắc có kinh nghiệm hơn tôi. Tiếp tục vùi đầu và cơm.
Khương Tiểu Soái rất kiêu ngạo nói: Xin lỗi, tôi thật sự chưa có kinh nghiệm về mặt này, tôi vẫn luôn là người ở trên.
Cơm trong miệng Ngô Sở Úy phun hết ra, sau đó buông đũa xuống, kéo tay Khương Tiểu Soái qua, đặt ngang với tay của mình, tay y thô hơn tay của Khương Tiểu Soái cả một vòng.
Vị bị anh làm chắc rất đàn bà nhỉ?
Khương Tiểu Soái: ...Cút.
Qua một lát, hai người đều ăn xong, đến phòng nghỉ ngơi bên cạnh. Ngô Sở Úy nằm trên sô pha, mắt nhìn trần nhà, trong lòng hỗn loạn, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lúc này, Khương Tiểu Soái đột nhiên ở bên cạnh phun ra một câu.
Đại Úy, tối hôm đó tôi rời khỏi phòng khám, lại về chỗ Quách tử, sau đó... tôi ngủ ở nhà hắn một đêm.
Khương Tiểu Soái hít sâu một cái, sắc mặt xoắn xuýt.
Tôi cũng không biết có làm hay không, lúc đó tôi mơ mơ hồ hồ, trực tiếp ngủ mất, tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Ngô Sở Úy dựa vào kinh nghiệm quyền uy của mình nói với Khương Tiểu Soái: Cho dù lúc đó anh không có ấn tượng, sau đó cũng không có cảm giác gì sao! Anh... chỗ đó đó, không cảm thấy đặc biệt khó chịu sao?
Khương Tiểu Soái nói qua loa: Hình như có cảm giác, lại không mấy rõ ràng, hình như là tác dụng tâm lý. Ôi, tôi đã hơn hai năm không làm qua chuyện đó rồi, sớm đã quên mất là cảm giác gì rồi.
Hơn hai năm? Ngô Sở Úy giật mình, Vậy anh chịu được sao?
Khương Tiểu Soái không biết sao lại vui lên, Hai mươi mấy năm trước của cậu đều chưa từng làm chuyện đó, sao cậu chịu được?
Ngô Sở Úy bị câu nói này nghẹn cho xanh cả mặt.
Khương Tiểu Soái lại nói: Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy, Quách tử không thích tôi.
Ngô Sở Úy nhếch môi: Anh ta còn phải thích anh hơn nữa sao? Vì muốn lại gần anh, không tiếc làm mình bị thương đến nơi tìm khám bệnh. Anh muốn cái gì thì cho anh cái đó, không muốn cái gì thì lấy lại. Chỉ nói lúc trước chuyện xin rắn đó, anh vừa mở miệng, người ta đã không nói hai lời đóng gói tặng anh. Với bụng dạ của anh ta, lúc trước đi cướp rắn, chắc đã biết là trò của tôi rồi đúng không? Nhưng vẫn cố chấp mang theo một đám anh em đi giúp dỡ. Khi tôi bị thương, anh ta rõ ràng có thể nhân cơ hội cướp rắn, nhưng vẫn đưa tôi đến bệnh viện trước. Anh nghĩ coi, anh ta có thể vì anh tạm thời bỏ xuống thù hận, anh còn muốn phải thế nào nữa chứ?
Khương Tiểu Soái hoàn toàn suy nghĩ theo kiểu khác.
Sở dĩ anh ta tiếp cận tôi, chính là vì muốn dẫn dắt sự chú ý của Trì Sính, tiếp tục đấu với Trì Sính. Tôi xin rắn của anh ta, sở dĩ anh ta hào phóng cho như thế, là vì trong lòng anh ta biết rõ rắn này là để đổi với bảo bối của Trì Sính. Anh ta biết rõ là trò của cậu mà vẫn dẫn anh em đến, là vì bản thân anh ta muốn giúp đỡ. Anh ta đưa cậu đến bệnh viện, hoàn toàn là sợ người nào đó nôn nóng, mà người nào đó, không phải là tôi...
Ngô Sở Úy nhịn không được chen vào: Anh rốt cuộc muốn nói gì?
Khương Tiểu Soái lạnh lùng cười: Cậu không cảm thấy người anh ta thích là Trì Sính sao?
Một tia sét đánh thẳng lên đầu Ngô Sở Úy, khiến da đầu y tê dại.
Anh hai, anh đừng đùa như vậy được không?
Khương Tiểu Soái không đổi sắc, Tôi chỉ nói với cậu một chuyện thôi, cậu nghĩ đi, lúc trước tôi đi xin mấy con rắn đó, đều là giống rắn hiếm, nhưng chỗ của Quách Thành Vũ đều có đủ, không chỉ có, hơn nữa hình dạng ngoại hình đều không khác gì với của Trì Sính.
Ngô Sở Úy sững sờ, không nói được một câu.
Khương Tiểu Soái tiếp tục, Cậu nghĩ xem, một người, nhớ rõ ràng tất cả mọi loài rắn trong vườn rắn của người khác, hơn nữa phí tâm phí sức tìm đủ hết về, còn là sau khi xảy ra chuyện Trì Sính mất rắn. Cậu nói đi, vườn rắn của anh ta có phải chuyên môn chuẩn bị làm kho dự trù cho Trì Sính hay không? Những con rắn đó không phải ngay từ đầu được nuôi để làm vật hy sinh sao?
Theo như anh nói, bắt đầu từ ngày xây vườn rắn này, thì anh ta đã biết đàn rắn đó bị giấu ở bộ đội, hơn nữa tiên liệu được Trì Sính sẽ dùng chiêu này? Vậy bụng dạ của anh ta cũng quá sâu rồi đi?